Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! - Chương 107: Triền miên không dứt (h+)
Lâm Nhã Tịnh bị người đàn ông của đời mình bê lên giường, tấm lưng mảnh khảnh chỉ vừa đáp xuống mặt nệm mềm mại thì đôi môi nhỏ nhắn đã bị Chu Chí Viễn tiến tới gặm nhấm, từ vành môi trên xuống đến vành môi dưới liên tục bị bờ môi của anh mút lấy mút để như thể đang thưởng thức bữa sáng của riêng mình.
Trong khi đó Lâm Nhã Tịnh vẫn còn chưa kịp chuẩn bị tâm thế thích hợp, cô còn chưa kịp nói gì thì đã trực tiếp bị anh cưỡng hôn, dù vậy chỉ vài giây sau đó thôi cô cũng đã bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của anh một cách nhiệt tình.
Bấy giờ sự tinh nghịch của cô lại đột nhiên vận hành đúng lúc, khi đôi bàn tay đã tìm tới những chiếc cúc áo sơ mi trên người Chu Chí Viễn, thành thạo mở từng cái một đến khi lộ ra vòm ngực săn chắc cùng đường cơ bụng quyến rũ của anh thì cô mới chuyển đôi tay vòng qua cổ. Trên môi vẫn đang diễn ra nụ hôn, cô nhịp nhàng luân chuyển chiếc lưỡi đinh hương cuốn lấy đầu lưỡi điêu luyện của người bạn đời.
Chu Chí Viễn rất thích sự nghịch ngợm này của cô, vì nó làm anh dâng cao kích thích, đưa đẩy anh mở màn cho một cuộc hoan ái cuồng nhiệt.
Anh đưa bàn tay luồng qua hai lớp áo, chế ngự lên đôi thỏ ngọc trắng mịn, non mềm, mà vân vê xoa nắn đến khi bắt đầu cảm thấy chưa đủ để thỏa mãn thì cũng chính bàn tay ấy lại mon men xuống phía dưới, tìm tới đóa hoa tuyệt sắc, “hỏi thăm” xem tình trạng hiện tại đã thế nào.
Xuyên qua lớp nội y bằng ren quyến rũ, những ngón tay như mang theo ma lực đã cảm nhận được thứ mật dịch nhớp nháp từ miệng đóa hoa kiều diễm rịn ra.
“Vợ, bao lâu rồi mà em vẫn nhạy cảm như lần đầu tiên của chúng ta…”
Rời khỏi miệng nhỏ chỉ để tán thưởng một câu nói, khiến Lâm Nhã Tịnh thoáng chốc ngại ngùng, nhưng chỉ ba giây sau đó cô nàng đã dùng ánh mắt tà mị nhìn xuống phía dưới của anh, nơi đó cũng có một thứ nhạy cảm đã sừng sững nhô lên.
“Chiến binh” của anh cũng đâu thua kém, chưa gì đã nhô to lên thế kia rồi kìa!”
“Vậy mới xứng đôi vừa lứa với cô bạn bé nhỏ của em chứ!”
Người đàn ông để lộ ra nụ cười tự mãn, ánh mắt nhìn cô với sự thèm khát khó cưỡng.
“Đồ bá đạo!”
“Suy cho cùng thì anh vẫn không bằng em!”
Chu Chí Viễn lại cong môi cười nói, dồn Lâm Nhã Tịnh đi vào thế bí nên cô liền giả vờ hờn dỗi ra mặt, sau đó bật người ngồi dậy, nhưng nào thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông ấy. Cô bây giờ như chim trong lồng, muốn bay đi nào dễ dàng gì.
“Định bày trò bỏ trốn à vợ yêu?”
“Làm gì mà phải bỏ trốn chứ, anh thì có gì đáng sợ đâu!”
Vì sĩ diện của bản thân, cô gái không hề do dự liền cao ngạo đáp lời.
Nhưng cô đã sai khi đang đùa với lửa mà không biết, chỉ thấy khi câu nói ấy của cô vừa dứt thì trên môi người đàn ông liền hiện ra nụ cười ma mị. Anh không nói thêm nửa từ mà trực tiếp hàng động.
Vòng ra phía sau lưng Lâm Nhã Tịnh, một tay anh giữ lấy tay của cô, rồi bắt đầu đưa khuôn môi gợi cảm tịnh tiến xuống hõm vai cô gái, không ngại ngần ban tặng những dấu hôn nồng nàn.
Bàn tay còn lại đang tìm tới thắt lưng áo ngủ của cô, kéo nhẹ ra một cái, chỉ với động tác đơn giản ấy thôi thì hai vạt áo choàng trên người Lâm Nhã Tịnh đã hờ hững mở rộng, để lộ ra đường cong nóng bỏng mê người.
Từ lâu Lâm Nhã Tịnh đã hoàn toàn chìm vào khoái cảm đang lâng lâng trong người, vì đầu lưỡi của người đàn ông lả lướt đến đâu thì đầu óc cô lại mụ mị đến ấy, anh gặm lấy trái tai của cô rồi tiến xuống xương cách bướm gợi cảm, không ngừng hôn hít, khắc ghi lại những dấu ấn trong một lần cùng say đắm bên nhau.
Trong khi đó đôi tay của anh đã thành công tháo bỏ chiếc áo bra trên người cô gái xuống, để đôi gò bồng đào trắng nõn nà phô bày giữa không trung. Đỉnh đồi nhỏ nhắn từ lâu đã vươn mình trỗi dậy, lay động nhịp nhàng theo từng tác động cơ thể mang tới.
Chu Chí Viễn nhanh chóng bắt lấy cặp thỏ ngọc căng mịn, điên cuồng mân mê say đắm, khiến cô gái bé nhỏ mỗi lúc càng không kìm được ham muốn nên đã xoay người lại, thẳng thừng chiếm lấy khoang miệng của người đàn ông, chủ động trao cho anh những thứ ngọt ngào nhất của mình.
Khi áo choàng trên người cô rơi xuống, cũng là lúc áo sơ mi trên người anh bị Lâm Nhã Tịnh ném xuống sàn nhà. Cô bật người ngồi thẳng dậy, đầu gối quỳ xuống nệm, đôi tay vòng qua cổ Chu Chí Viễn, cuồng nhiệt hôn anh.
Nhân lúc này người đàn ông đã tháo bỏ sự ràng buộc từ hai chiếc quần bên dưới, đưa con “cự long” của mình ra mặt trận, chuẩn bị ngẩng cao đầu tấn công quân giặc đang trêu đùa, khiêu khích.
*Xoạt.*
Tiếng quần áo bị xé rách từ nội y bên dưới của cô gái bất chợt vang lên, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến sự tập trung cao độ của cô nàng.
Thoáng chốc cả hai cá thể đều trần trụi như nhộng, cơ thể mảnh mai của cô nàng đang áp sát vào thân hình tráng kiện của người đàn ông, trong tư thế vô cùng ái muội.
Lâm Nhã Tịnh vẫn chiếm thế chủ động trong nụ hôn đang diễn ra, và đôi bàn tay của anh đang không ngừng vân vê xoa nắng quả đào đẩy đà, căng tròn đến nhức mắt người nhìn từ thân thể nữ mỹ nhân.
“Chúng ta cùng nhau tạo ra bảo bảo anh nhỉ?”
Kết thúc nụ hôn chỉ để nói với Chu Chí Viễn một câu, sự mạnh dạn của Lâm Nhã Tịnh vào sáng hôm nay đã khiến người bạn đời của mình vô cùng hưng phấn.
Ánh mặt nam nhân đong đầy dục vọng nào có thể chối từ khi súng đạn bên dưới đã lên nòng chờ sẵn.
“Hôm nay anh sẵn sàng nằm dưới để em thịt, coi như là hình phạt em dành cho anh!”
Đôi môi của người đàn ông tuyệt nhiên không thể giấu đi nụ cười tà mị tràn đầy phấn khích, hai ánh mắt chan chứa yêu thương chỉ có một điểm chung vẫn luôn dõi theo mọi biểu cảm trên khuôn mặt đối phương.
“Viễn, em yêu anh!”
Trên môi cô gái chợt hiện lên nụ cười hạnh phúc, sau đó cô nàng lại chủ động dâng tặng cho người đàn ông của mình một nụ hôn nồng cháy, điên cuồng chế ngự khoang miệng của anh đến khi không còn chút dư vị ngọt ngào thì cô mới di chuyển miệng nhỏ tịnh tiến xuống vùng cổ của người đàn ông.
Cô nhắm ngay vị trí yết hầu đang chuyển động mà đặt lên ấy một nụ hôn, cô gặm nhắm toàn bộ vùng cổ của anh như cái cách anh đã dành cho cô vậy.
Yêu là cùng nhau cho đi, cùng nhau nhận lại. Anh cho cô hạnh phúc, cô sẽ lấy tấm thân này báo đáp cho anh cả đời. Chỉ cần chân thành với nhau, hiểu và yêu nhau nhiều hơn mỗi ngày thì cả đời sẽ trọn vẹn hạnh phúc.
Sáng hôm ấy có một đôi nam thanh nữ tú đã quấn lấy nhau triền miên không dứt, từ khi mặt trời vừa lên chưa qua đỉnh đầu cho đến khi ánh nắng chiều tà buông xuống thì họ vẫn còn ôm nhau trên giường.
Ngoài biển, sóng vỗ từng nhịp nhẹ nhàng vào thành tàu, bầu trời trong xanh với từng đàn Hải âu đang chao liệng giữa không trung. Một khoảng trời bình yên tràn đầy hạnh phúc, luôn bao quanh lấy hai con người mang trong người một trái tim đong đầy yêu thương!
Không có cơn mưa nào mãi mãi không dứt, vì vũ trụ bao la còn có ánh mặt trời nóng bỏng. Khi gió thổi mây bay, sẽ trả lại một ngày nắng đẹp! Giống như cuộc đời của Lâm Nhã Tịnh từ nay đã có Chu Chí Viễn, anh luôn không ngừng mang tới yêu thương sau bao năm tháng cô đơn, tẻ nhạt, suốt 18 năm đầu đời của cô!