Bá Linh Thiên Đỉnh - Q.1 - Chương 65: Tạ Ngọc Lâm - Thánh Tử
Trước mặt bọn hắn là một người thanh niên cao mét tám, tóc vàng tới dài ngang hông. Đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống bọn hắn. Phía sau người này chính là từng tốp từng tốp tổng tới tám mươi người. Như gia tộc Hoắc Gia ở Đan Thành thì ngoài vị thúc thúc đang bế quan có tu vi Nguyên Anh bậc một ra thì chỉ có tộc trưởng Hoắc Trác Luân là có tu vi Phá Đan hậu kỳ đỉnh phong !
Cái này cũng là gia tộc bọn hắn có tài nguyên tu luyện không thì khó có thể đạt thành tựu như vậy được. Như Lan Gia gia chủ cũng mới chỉ có tu vi Phá Đan sơ kỳ mà thôi. Cái này mười năm nay cũng chưa thể đột phá vì thiếu thốn tài nguyên.
” Dẫn đường !!”
Thiếu niên phá vỡ sự im lặng bằng một giọng nói âm trầm. Cái này chính là Tạ Ngọc Lâm Thánh Tử của Đoán Tiên Điện nhị giai cấp bậc thế lực ! Hoắc Gia đã được thông báo trước là Thánh Tử có việc tới đây sẽ dùng truyền tống trận của bọn hắn. Lên đã tập hợp chuẩn bị chào đón, hắn liền nhanh chóng đáp :
” Dạ ! Mời Thánh Tử theo tiểu nhân !!”
Cái này Thánh Tử Đoán Tiên Điện chỉ cần một câu nói có thể làm cho Hoắc Gia hắn bay màu luôn, không lễ phép thì đúng là ngu rốt. Tất nhiên nữa là nếu làm được Thánh Tử vui lòng sẽ ôm được cái đùi lớn Đoán Tiên Điện này một cách hoàn hảo. Khi đó Lan Gia cùng Quân Gia có khi cũng là con dê béo trước miệng Hoắc Gia hắn thôi.
Thẳng một đường dẫn Thánh Tử đi vào một đại điện rộng lớn của Hoắc Gia chuyên dành tiếp khách quý. Tất cả những người đi theo đều tự ý thức chờ ở ngoài, kể cả những người đi theo Ngọc Lâm Thánh Tử. Chỉ có mười người tu vi cao nhất đi cùng vào để bảo vệ Ngọc Lâm mà thôi. Cái này Thánh Tử cũng không nể gì cả mà thẳng hướng ghế gia chủ ngồi xuống.
Mọi người Hoắc gia cũng ngồi xuống, rồi bắt đầu từ ngoài có từng người từng người mĩ nhân bê đô ăn mang vào !
” Phạch !”
” Ừm… Cũng được…” Ngọc Lâm ngồi quan sát lôi quạt trong tay phất ra quạt quạt rồi nhẹ nói một câu.
” Đa tạ Thánh Tử khen ngợi !!”
Hoắc Gia chủ chỉ chờ câu nói này liền đứng lên chắp tay cảm tạ. Cố gắng vuốt mông con ngựa béo này. Đợi tất cả được hoàn hảo bê lên thì Ngọc Lâm hắn nhẹ nói :
” Tất cả không phận sự ra ngoài !”
Nghe xong người Hoắc Gia nô bộc hay bưng bê hay nữ nhân mua vui đứng rót rượu cũng ngỡ ngàng, nhưng không cần nhiều lời bọn họ cũng nhanh chóng hướng phía ngoài đi ra. Sau khi cửa đại điện được đóng thì mọi người đều im lặng ! Cái này cũng khiến Hoắc Trác Luân thêm tim đập nhanh. Hoắc Lãnh Dương thì thường ngày tỏ ra cao ngạo hôm nay cũng ngoan ngoãn nghe lời. Dù sao hắn cũng không ngu tới nỗi không biết Thánh Tử của một nhị lưu thế lực có nghĩa như thế nào.
Tạ Ngọc Lâm cũng biết sự việc cần làm, dù có muốn ăn chơi cũng phải ưu tiên việc phó các chủ giao đã. Hắn đã dẫn đội đi qua không biết bao nhiêu cái truyền tống trận cùng với khó khăn mới tới đây sớm hơn dự kiến nửa thiên. Cũng đã gần mười ngày hắn liền tới được đây !
Muội muội hắn Hoắc Dung Linh thì đang nhìn Ngọc Lâm Thánh Tử với đôi mắt mở to long lanh. Cái này Ngọc Lâm cũng nhìn thấy nhưng việc chính lên trước. Hắn liền lên tiếng :
” Lần này bản Thánh Tử có chuyện quan trọng theo lệnh phó Điện Chủ ban. Tìm một người tên là Lục Bảo, vị trí ở thung lũng Lạc Yêu với Đan Thành nơi này ! Ta muốn sớm nhất tìm ra hắn ! Vì sự việc không muốn sai sót lên mong Hoắc gia chủ có thể góp sức tìm kiếm. Dù sao Đan Thành nơi đây cũng là địa bàn ngươi có quyền lớn nhất !!”
Hoắc Trác Luân nghe được những lời đỏ thì lòng nở hoa liền đứng dậy ôm quyền :
” Tiểu nhân xin toàn lực trợ giúp Thánh Tử !! Bây giờ tiểu nhân sẽ bắt đầu !!” Sau đó để biểu đạt sự nhiệt huyết liền đi ra phía cửa điện, lúc này Ngọc Lâm lại lên tiếng :
” Chờ đã !”
” …”
” Ngoài kia ta có bảy mươi tên thủ hạ Phá Đan ! Ngươi chỉ cần cử người của ngươi chia làm bảy mươi đội là được ! Ta cần người dẫn đường !”
Nghe được câu này Hoắc Trác Luân kinh ngạc cùng đó là sống lưng nhẹ lạnh một nhát khi nghe qua bảy mươi người Phá Đan tu vi. Cái này một chi dẫn theo đủ đồ một thành rồi, nếu không tính Nguyên Anh. Nhưng cũng cái này làm cho hắn hiểu được sự việc này trong đại !. Hắn liền đáp vâng một tiếng rồi hướng ra ngoài bắt đầu xắp xếp.
Lúc này Ngọc Lâm mới yên tâm rồi hướng nhìn về Hoắc Dung Linh rồi mỉm cười hỏi :
” Nàng là ?”
Hoắc Dung Linh nghe vậy vui mừng định đáp nhưng lại nhìn sang mẫu thân ngồi cạnh. Âu Mạc Linh cũng không chậm trễ mà đứng lên nhẹ nhàng đáp :
” Thưa Thánh Tử, đây là con của tiểu nữ tên là Hoắc Dung Nhi !”
” Dung Nhi ! Mau bái kiến Thánh Tử !”
” Dung Nhi bái kiến Thánh Tử !!!”
” Ồ ! Tên hay ! Tên hay !”
” Không biết muội muội xinh đẹp có thể rót rượu cho ta không ?” Ngọc Lâm nghe xong hứng thú nói. Tuy là câu hỏi nhưng ai cũng biết là Thánh Tử đây là nhìn trúng Dung Linh rồi.
” Dạ … Thánh Tử ….”
Ấp úng nhẹ rồi Hoắc Dung Linh chậm rãi đi lên bàn trên cao, nhẹ nhàng hai tay nâng bình rượu hơi nghiêng rót tới. Tiếng rượu róc rách róc rách vào chén ngọc làm tâm trạng Ngọc Lâm thêm nhã hứng. Hắn liếc qua đường cong yêu kiều kia rồi lại nhìn từ trên xuống dưới. Cái này động tác được các trưởng lão vẫn còn cùng phu nhân Hoắc Gia, đại công tử Hoắc Gia Hoắc Lãnh Dương thu hết vào trong mắt !
” Róc rách … tạch tạch…”
” Lại đây nào !”
Đợi chén ngọc được đổ đầy rượu thì Ngọc Lâm cũng vươn tay ra vỗ vào bờ mông đó rồi kéo xuống cạnh mình ôm xuống. Cái này phen động tác làm cho Dung Linh hai má ửng hồng một mảng. Phía bên dưới thì mọi người thấy vậy thì mừng thầm, cái này nếu Dung Linh tiểu thư có thể lọt vào pháp nhãn Thánh Tử thì không còn gì tốt hơn có thể ôm bắp đùi !
” Rắc ….”
Ở một góc bàn nào đó có một tiếng rắc rất nhỏ bé đến nỗi không ai nghe thấy. Là bàn của đại công tử Hoắc Gia Hoắc Lãnh Dương. Hắn dấu tay phía dưới bàn nắm chặt bóp lại, cái hình ảnh này làm cho nội tâm hắn một trận tức giận trong lòng. Nhưng bộ mặt hắn ở ngoài vẫn luôn một nụ cười không hề thay đổi hay biến dạng một tí nào.
Cái này nữ nhân là muội muội hắn ! Hai người có loại quan hệ đó khá lâu rồi nhưng mẫu thân hắn với phụ thân chưa phát hiện. Cái này hình ảnh Thánh Tử ôm đứa con gái mà hắn say mê làm trò như vật khiến hắn nội tâm phát điên. Tuy hắn đã từng đi thanh lâu kĩ viện rất nhiều lần nhưng muội muội này của hắn lại làm cho hắn cảm giác khoái trí nhất, lên hắn cũng cưng chiều cô nhất.
Hoắc Lãnh Dương nghĩ : ” Tao thề !!!!! Tao không giết được mày tao không họ Hoắc !!!!!!!”
Còn các trưởng lão cũng chỉ để ý tới Thánh Tử hài lòng, liền rót rượu cung chúc. Ngọc Lâm cùng Dung Nhi phía trên thì ôm ấp rót rượu, cái tay của Thánh Tử đưa đi đưa lại tới thò vào trong, các trưởng lão cùng phu nhân Hoắc Gia đều tỏ vẻ không biết.
” Mẫu thân ! Con ra ngoài giúp phụ thân !!”
Hoắc Lãnh Dương không thể nhìn hơn nữa đành tìm lý do ra ngoài ! Cái này hành động của hắn cũng không ai thèm quan tâm. Về tới phòng hắn liền đóng cửa đuổi hết người hầu đi rồi đập phá ! Vừa đập phá vừa chửi rủa Tạ Ngọc Lâm Thánh Tử !
Cũng là trong Hoắc Gia giàu có lên các nơi đều có các trận pháp bảo vệ, trống nhìn trộm cùng cách âm ! Nếu không chỉ cần một câu của hắn lọt ra ngoài thì đã có thể làm cho Hoắc Gia biến mất khỏi Đan Thành rồi !!!
Một lúc sau hai nắm đấp của hắn đã nhuốm đầy máu ! Đồ đạc thì lộn xộn vỡ nát ! Trước mặt hắn là một thi thể người hầu đã nát hết đầu cùng với bị đấm thâm tìm rỉ máu khắp người. Cái này là sau khi hắn đập phá đồ một lúc chưa hết cơn liền kêu một người hầu vào để làm bao cát !
” Ha !! Ha ha….. !!!”
Sau đó hắn cười như điên rồi đi tới phía sau thư phòng ấn vào một nút cơ quan !
” Tạch …. tach….rầm …. rầm ….” những tiếng kêu nhỏ bé bắt đầu xuất hiện nhanh chóng rồi mở ra một cửa hang. Sau khi hắn đi vào thì cửa hang tự động đóng lại !
——————————-
Quay lại phân bộ Lan Gia Các chỗ Kình lão quản lý. Lúc này Lan Doanh cùng Kinh Hồng hai nàng nhìn nhau không biết phải làm cái gì, còn Lục Bảo hắn vẫn gục ở đó ngủ say xưa rồi. Lan Doanh nhìn sang Kinh Hồng định nói thì Kinh Hồng lại giành nói trước :
” Để muội !”
Nghe được câu này Lan Doanh cũng mở to mắt bắt đầu nghiêng nghiêng tai xem có vấn đề gì không rồi nhìn thẳng vào Kinh Hồng !
” Ừm….”
Nhìn một lúc thì Lan Doanh đứng dậy hướng phía phòng Trần Anh đứa nhỏ đi vào chuẩn bị giường để ngủ. Dù sao cũng là không phải phòng nữ nhân, cái này đồ nữ nhân lúc nào cũng riêng một cái tũi trữ vật để mang theo. Như lúc này liền tác dụng, nhưng tới cửa phòng cô liền nhìn về phía Kinh Hồng cùng Lục Bảo rồi nhẹ thủ thỉ :
” Lan Gia ta … Ta… có lẽ không xứng với hắn …..”