Ảo Mộng - Q.1 - Chương 12: TRỞ VỀ
Vù vù!
Thường Thiên từ từ phi hành trên không trung.
Hắn bỏ ra nửa tháng để tìm kiếm Thường thúc từ ngoại thành cho đến nội thành của những tiểu thành lân cận.
Không phải là do hắn có chuyện gấp gì nhưng hắn chỉ là muốn thăm lão Thường một chút mà lại không thấy liền có hơi khó chịu trong lòng. Ít ra cũng gặp qua một lần thì hắn mới yên lòng.
Thình thịch! Thình thịch!….
Đang ngồi trên «Phong Diệp», bỗng nhiên Thường Thiên khựng lại. Trái tim hắn nhảy liên hồi, huyết khí dâng trào khiến cho hai mắt hắn đỏ ngầu, xung quanh tản mát ra từng tia từng tia lệ khí ngút trời.
Đột nhiên cảm thấy không thể khống chế cơ thể, Thường Thiên có chút bối rối. Trong tận đáy lòng hắn đang hò hét sợ hãi, bởi vì thân thể hắn đang tự động khống chế «Phong Diệp» lao nhanh xuống mặt đất.
“Chết tiệt! chuyện này là sao?” Thường Thiên gào thét trong đầu, trong khi hắn đang dùng toàn bộ sức mạnh để giành lại quyền khống chế cơ thể.
“Có thành trì!?” càng gần mặt đất, cảnh vật xung quang càng hiện rõ. Trong tầm mắt hắn dần dần xuất hiện một đốm đen rồi sau đó bắt đầu lớn dần.
“Mau dừng lại! Mau…Dừng…Lại…!” Thường Thiên gào thét trong âm thầm, ngũ quan của hắn đột nhiên phun máu. Huyết dịch không ngừng tuôn ra nhuộn đỏ toàn thân hắn.
BÙM!
May mắn thay, pháp khí đã đổi hướng trước khi va vào thành. Nhưng nó lại rơi vào một ngọn đồi gần đó.
Một vụ va chạm xảy ra khiến cho cả ngọn đồi phải lung lay, thậm chí còn đụng ra một cái hố lớn mấy trượng.
Khụ Khụ!
Thường Thiên ho sặc sụa đi ra khỏi đám khói bụi mù mịt.
“Chết tiệt! ta rốt cuộc là bị sao?” bây giờ hắn đã có thể không chế lại cơ thể của mình, nhưng khi nhớ đến việc mình có thể sẽ bị mất không chế liền khiến hắn đau đầu.
Đừng đùa, ngay cả cơ thể của mình còn không thể điều khiển liền coi là bình thường chắc.
SÁT! SÁT! SÁT!
Lại là những ý niệm kỳ quặc một lần nữa xuất hiện trong đầu Thường Thiên. Ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn về phía tòa thành gần đó, sát khí ngút trời.
Nhưng Thường Thiên ra sức kìm chết liền đã áp chết được cảm xúc tiêu cực đó, có vẻ như khi ở triên không hắn đã mất đi bình tĩnh để suy nghĩ cho nên khó mà áp chế cảm xúc.
Ngay khi áp chế được cảm xúc, hắn liền nhanh chóng rời xa tìm một nơi để bế quan điều tức.
…
3 ngày sau.
Sáng sớm.
Một tên ăn mày vác lấy bó củi sau lưng tiến vào thành. Sau khi tiến vào, hắn liếc mắt nhìn cổng thành một chút.
«Thanh Bình Thành»
…
“Mau lại xem thịt lợn tươi!”
“Rau tươi đây!”
“Hồ lô đường!!”
“Cá nướng đây!”
“Khách quan mời vào trong!”
“Ta nghe bảo nhà họ Phú sắp gả con gái đi rồi!”
“Bọn oắt, dám trộm đồ của lão tử!”
“Ha ha ha!”
“……”
Thường Thiên cất từng bước tiến vào trong thành. Hai mắt hắn từ từ đảo quanh,
người người nhộn nhịp cùng với những lời bàn tán xôn xao khiến hắn lại một lần nữa cảm giác được những cảm xúc đã chôn sâu trong lòng. Đó chính là thù hận.
Hắn hận, hắn hận kẻ đã phóng hỏa thiêu sống cha mẹ cùng em gái hắn!
Hắn hận bằng hữu lương tâm chó tha của cha hắn!
Hắn hận tổng gia!
Hận gia gia hắn!
Hận tất cả những người trong tòa thành này!
Càng đi vào sâu, hàn ý trong ánh mắt của hắn ngày càng đậm.
Đi một hồi lâu, Thường Thiên dùng bước chân.
Trước mặt hắn là một mảnh đất trống. Nếu để ý kỹ sẽ thấy được tàn tro bám trên
mặt đất không đi cho dù thời gia có bào mòn.
…
“Ca ca! Mau tới đây a! Mau bắt ta đi!” một tiểu nữ hài chạy nhảy tung tăng còn vừa
gọi lấy hắn.
“Ha ha! Ta tới đây!” Thường Thiên nở nụ cười chạy theo, đùa giỡn.
“Oa oa oa!” tiểu muội của hắn bị ngã nên khóc rống nên. Còn hắn thì lúng túng tay chân đứng đó nhìn.
Nghe thấy tiếng khóc, nương của hắn đang ở trong nhà liền chạy thẳng ra. Nhìn thấy tiểu nữa đang khóc nàng vội vàng lao tới ôm trầm: “Nguyệt nhi! Sao thế!?”
“Ca ca chơi xấu! Oa oa!” tiểu muội vừa khóc vửa chỉ Thường Thiên, miệng còn không ngừng kể tội hắn.
“Thiên nhi!” nương của hắn dùng ánh mắt buồn bã nhìn lấy hắn.
Thường Thiên sợ sệt, tay nắm chặt tay áo nói ra: “Nương! Ta..ta xin lỗi!”
“Haizz! Thôi! Mau vào nhà lấy thuốc để nương bôi cho Nguyệt nhi!” nương của hắn
thấy vậy liền hơi thở dài.
“Dạ!”
…
“Cha! Lần này người phải dẫn ta ra cửa hàng! Người đã hứa rồi!” thấy cha đang chuẩn bị đồ để đi ra ngoài, Thường Thiên liền chạy tới bám víu lấy một chân.
“Đúng đúng! Cả Nguyệt nhi nữa!” tiểu muội của hắn cũng chạy tới bám lên chân còn lại.
“Lần này không được! Hôm nay ta phải đi gặp khách hàng, lần sau nhé!” cha hắn cười cười, cúi xuống xoa xoa đầu hai đứa rồi nói.
Nương của hắn ở một bên thấy vậy liền hơi mỉm cười nói: “Hai đứa! Đừng bướng!”
“Cha lừa đảo!” Thường Thiên ủ sụ mặt mày buông ra.
“Đúng đúng!” muội muội hắn cũng phụ họa theo.
…
Nửa đêm.
“Nương! Sao cha còn chưa có về?” Thường Thiên lấy đũa gõ gõ vào bát hỏi.
“Cha con còn đang bận bịu chút việc nữa!” nương của hắn nhìn hắn bằng hiền từ, sau
đó nhìn ra ngoài trời nói.
Thấy nương nhìn ra ngoài, Thường Thiên cũng nhìn theo: “Đợi ta lớn lên sẽ phụ giúp cha!”
“Ha ha! Đúng là con trai của ta!” bỗng nhiên có tiếng cười từ ngoài truyền vào.
“Cha!”
…
“Thiên nhi! Mau tỉnh lại! Mau Mau”
“Nương? Có chuyện gì thế?” Thường Thiên còn đang tỉnh tỉnh mê mê, hắn biết giọng nói gọi hắn dậy chính là nương của hắn nên hắn liền hỏi.
“Mau chạy ra khỏi đây! Nhanh!” Nương của hắn đột nhiên quát.
Thường Thiên thấy thế liền nhanh chóng bật dậy chạy ra dù trong lòng luôn có chút nghi hoặc.
Chạy ra ngoài biệt viện, hắn cảm thấy phía sau nong nóng. Quay đầu nhìn lại liền thấy cả tòa nhà đang bốc cháy.
Đột nhiên hắn quát: “Nguyệt nhi đâu?”
“Nguyệt nhi!” nương hắn cũng sực tỉnh, liền buông tay hắn mà chạy ngược vào bên trong.
“Hoa nhi! Để ta tìm con!” cha hắn còn đang bên trong hô vọng ra.
Đột nhiên một cây cột đang cháy gần đó bắt đầu đổ xuống, mà hướng nó đổ đúng là nơi nương của hắn đang đứng.
“Nương! CẨN THẬN!”
Thế nhưng đã quá muộn. Chỉ thấy nương của hắn quay đầu nhìn hắn lần cuối rồi mỉm cười.
“KHÔNG!!!!” Thường Thiên gào thét trong đau đớn
…
Từng mảnh ký ức lại ùa về, đồng thời có từng giọt nước mắt từ trên mặt Thường Thiên rơi xuống.
Ngay sau đó, hắn quỳ xuống hướng mặt về ngôi nhà ngày xưa kia.
“Hài nhi…TRỞ VỀ!”