Ánh Trăng Mang Tên Anh - Khắc Kinh - Chương 42: Hồi Kết
Chuyện ông bị tạm giam rất nhanh đã đến tay Diệp Phàm Nhân: ”Đã thu thập hết chứng cứ rồi sao?”
Lữ Nguyệt đáp: ”Sắp.”
Người này quả nhiên là đàn ông của em họ hắn mà, trong vòng không bao lâu đã tìm được manh mối, giờ thấy cái ghế lớn này mới biết được người đàn ông này có cái đầu như thế nào rồi.
”Cậu chuẩn bị cho phiên tòa xét xử gần tới đi.”
Một lúc sau Diệp Phàm Nhân mới nói: ”Không đến.”
Nghe vậy Lữ Nguyệt cũng im lặng không hỏi nguyên nhân.
”Ông ấy thật sự ở tù thì công ty bên Anh nên bắt buộc phải về tiếp quản, chuyện này cũng đã thương lượng với Mãn Mãn nhưng em ấy không chịu nên anh đành phải về.”
Đối với những việc trên thương trường Diệp Chu Mãn không thích, cô cũng không hợp với việc này, Lữ Nguyệt biết điều đó.
”Mãn Mãn có thai rồi.”
Diệp Phàm Nhân há miệng do nói bất chợt nên hắn không thích ứng kịp: ”Sao lại không nghe em ấy nói gì… Con nhóc này.”
Diệp Chu Mãn đang ăn bỗng hắc xì một cái, cô hơi chu môi cầm điện thoại lên.
[Anh còn bận không?]
Tin nhắn đã gửi đi 5 phút vẫn không thấy bên anh phản hồi lại, trong lòng có chút buồn bực, Diệp Chu Mãn thở dài để điện thoại qua bên cạnh, lại tiếp tục xem tv đỡ nhàm chán.
Lại một lúc không nhịn được mò lấy điện thoại mở lên xem vẫn không có tin nhắn nào gửi đến, chắc anh còn bận.
Nghe tiếng chuông cô mới hoàn hồn vui vẻ đi ra mở cửa: ”Anh họ.”
”Không chào đón anh sao mà làm bộ mặt đó?”
Diệp Chu Mãn cười cười: ”Không có, anh vào nhà đi Lữ Nguyệt còn chưa về, có anh ở đây nói chuyện với em cũng thấy đỡ nhạt nhẽo.”
”Anh mới từ công ty của chồng em đến đây, nghe bảo ai đó mang cháu anh trong bụng lại không nói một tiếng nào.”
Cô nhướng mày: ”Lữ Nguyệt nói anh rồi sao?”
”Em rể không nói thì em định thật sự sẽ không nói với anh chuyện này?”
Diệp Chu Mãn đặt ly nước xuống bà, lắc đầu: ”Cũng không hẳn, em chỉ đang xem xét tình hình nên nói với anh lúc nào mới ổn.”
Hắn bó tay em họ này rồi: ”Em gái có phải béo lên rồi không, chà coi bộ em rể này cưng chiều em phết ấy.”
Nghe nói từ béo Diệp Chu Mãn sờ hai bên má mình, quả thật có chút chút, cô quay sang lườm người kia: ”Em đang mang thai béo thì có làm sao chứ.”
Nhìn thấy ai đã tức giận, Diệp Phàm Nhân cười giản hòa: ”Không có sao không có sao hết, như vậy rất là đáng yêu, em rể thấy vậy cũng sẽ cưng chết em.”
Cô bĩu môi: ”Dù béo hay không béo anh ấy vẫn luôn cưng chiều em.”
A, tự tin lắm nhỉ, nhưng nghe thật đúng, quả thật là em rể mặt lạnh khó ưa đó rất chiều chuồng cô em gái họ này của hắn.
”Chuyện ông nội sắp được làm rõ rồi, như thế ông cũng yên nghỉ được.”
Diệp Chu Mãn không muốn nhắc đến chuyện này, nên chỉ gật đầu cho qua, liền chuyển đề tài: ”Khi nào anh về?”
”Ông ấy ở tù.”
Vậy là anh họ rất dứt khoát chuyện ba con lần này, không còn lưu luyến nữa: ”Anh nỡ sao?”
Diệp Phàm Nhân cười nhạt: ”Anh và ông ấy đã không còn quan hệ gì, chuyện ông ấy làm ra thật sự đáng tội.”
Thấy lại có một bầu không khí bức rức khó chịu từ đây, Diệp Chu Mãn cố nghĩ để tìm chuyện mới để nói, nhưng may mắn là bóng người đàn ông đi vào cô hớn hở đứng dậy đi đến hoang nghênh.
”Anh đã về!”
Lữ Nguyệt cười vuốt đầu cô: ”Anh về vui lắm sao?”
”Tất nhiên là vui, em gửi tin nhắn thấy anh cả buổi còn chưa trả lời, còn nghĩ anh bỏ em một mình đến nửa đêm không biết có về nhà không.”
Nghe giọng lẩm bẩm hơi hờn giận kia, Lữ Nguyệt chỉ cười: ”Sao anh không về chứ, còn về sớm nữa, vừa nãy anh tranh thủ làm xong hết việc liền về nhà với em nên không thấy tin nhắn em gửi đến.”
Cô ôm cánh tay anh mỉm cười: ”Không sao, không có giận, em không trẻ con đến vậy.”
Diệp Phàm Nhân nhìn hai người kia anh anh em em tình tứ với nhau trong lòng lại đau đớn: ”Được rồi đứng cách xa nhau ra, có biết là buồn nôn lắm không?”
Diệp Chu Mãn hung hăng trừng mắt: ”Có anh là không có cặp có đôi như người khác mới thấy buồn nôn, khi có rồi thử xem bạn gái không gần gũi mình anh có tức điên lên không mới sợ.”
Nghe thấy hợp lý đến không chối cãi được gì, Diệp Phàm Nhân chỉ có thể im lặng, hắn thật sự không có duyên hay sao ấy, cũng đã 26 năm rồi từ ngày chia tay mối tình đầu thời đại học cho đến nay vẫn không thấy ai vừa mắt cả, có thể số kiếp đã định hắn phải độc thân chăng?
Đợi cho cái bóng đèn lớn kia về xong thì Lữ Nguyệt mới đè người xuống sô pha hung hăng cướp môi cô.
Thấy anh vội vã cạy mở hàm răng cô ra, rõ ràng là rất mạnh bạo nhưng bàn đang đặt ở bụng cô lại rất nhẹ nhàng đến nỗi cô không có cảm giác là anh đang xoa bụng mình.
Lữ Nguyệt rời khỏi môi cô, hôn một cái vào má sau đó chôn mặt vào cổ cô cười khẽ một tiếng.
Cô vuốt ve cái gáy anh nghe tiếng cười nhẹ kia lên tiếng hỏi: ”Anh cười cái gì.”
Môi hé ra ngậm da thịt ở cổ cô: ”Vui vì anh sắp làm ba.”
Diệp Chu Mãn giương môi chưa bao lâu lại dần biết mất, thay vào đó là cả người cứng ngắc, cảm nhận ngón tay kia đang chạm vào cửa hang cô hô lên.
”Lữ Nguyệt em đang mang thai!”
Nghe tiếng cô hét anh mới ngoi đầu lên, tay cũng rút ra: ”Anh chỉ sờ thử thôi chứ không có ý gì hết.”
Cô nhíu mày nhìn gương mặt của anh lại không tin tưởng được: ”Có ai như anh không chứ, nói không nhưng tay thì làm gì?”
”Chỉ là sờ thôi… Sờ cho phai đi cơn nghiện.”
Diệp Chu Mãn: ”…”
Nhìn thấy cơ thể nhỏ hơi rúc vào lòng anh Lữ Nguyệt thích thú bộ dạng này của cô liền ngậm nhẹ vành tai hồng nọ: ”Chỉ còn một tháng mấy nữa anh mới làm thịt được em, rán lên sắp chờ đợi một chút nữa là có thể trực tiếp làm không cần phải sờ nữa.”
”…”
Cô không biết là đang nói với mình hay là tiếng lòng của anh.
”Không được, sinh xong mới được chạm vào người em.”
Lữ Nguyệt nào chịu được vụ việc ăn chay chín tháng, anh cực khó chịu khi đã ăn được thì làm sao mà nhịn, với gương mặt xinh đẹp làn da mịn màng của vợ mình thế này anh không nhịn được.
”Nhịn không được thì nuôi chim yến đi.”
Lữ Nguyệt bất giác nhíu mày, rất nhanh lại vùi mặt vào cổ cô để làm nũng: ”Vậy anh nhịn, sau khi sinh anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Cô thở dài: ”Đến đó rồi cho anh làm, hiện giờ cứ nhịn một thời gian, vả lại anh nhịn được ba mươi mấy năm cho đến khi gặp em mới được đại khai sát giới đó sao, cho nên nhịn chín tháng có là gì.”
”Không phải.”, Thà không làm thì thôi, thật chất ở với người mình yêu quả thật rất muốn chiếm cơ thể đó bất buộc phải thuộc riêng về mình, anh đã ăn chay thì không vấn đề gì điều đó là bình thường, nhưng cô xuất hiện anh lại có phản ứng sinh lý, khó khăn lắm mới lột được đồ cô ra thì hiện giờ anh đã nghiện rồi.
Lữ Nguyệt vuốt nhẹ gương mặt cô: ”Được rồi đừng suy nghĩ nhiều anh nghe em hết.”
Cô gật đầu rũ mắt xuống hơi kinh ngạc vội ôm lấy đầu anh, đồng thời theo bản năng nói: ”Lữ Nguyệt… Có tóc bạc.”
”…”
Lữ Nguyệt nghe xong nằm trên vai cô cũng cứng ngắc mình mẩy cho đến khi bàn tay nhỏ đến phía trước, còn cầm sợi tóc ngắn màu trắng để chứng minh, anh giật giật mí mắt.
Anh không lên tiếng lại cảm giác trên đầu lại bị bức tóc, tiếp đó lại là bàn tay cô vươn ra cầm theo sợi tóc trắng.
”Anh thật sự có tóc bạc rồi, em đã nhổ được hai cọng ở đây, như vậy chắc còn ở chỗ khác, anh xoay đầu qua đây để em xem còn cọng nào nữa không.”
Lữ Nguyệt nằm không chịu động, nhất quyết không cho bàn tay cô xoay được đầu mình: ”Hoa Sen Trắng.”
Cô dừng tay: ”Hả?”
Anh nhìn cô một lúc mấp máy môi: ”Đây không phải là tóc bạc nó là do anh bị dính sơn trên tóc.”
???
Diệp Chu Mãn hơi nhỏ giọng: ”Rõ ràng là bạc anh chối làm gì, anh cũng có tuổi rồi mà người già có tóc bạc là chuyện hiển nhiên với lại em có ghét bỏ anh chê bai gì anh đâu.”
”Anh chỉ mới ba mươi mấy, em không được nói anh già.”
Nhìn gương mặt anh tối lại, cô hết cách biết người này có tuổi nhưng chưa bao giờ chịu thừa nhận mình đã già: ”Được rồi là em già, anh vẫn còn rất trẻ.”
Lữ Nguyệt: ”…”
Dám nói câu này dỗ anh sao.
Tạt ráo nước lạnh vào mặt anh thì đúng hơn.
Thôi cô nói cái gì là nói cái đó, Lữ Nguyệt ngồi dậy vươn tay đỡ người cô lên: ”Tiểu Chu Chu của anh ăn gì nào?”
”Em muốn ăn cá rô.”
”Được, một lát làm cho em.”
Diệp Chu Mãn đứng lên, lúc này nhớ lại một chuyện liền hỏi: ”Bác hai em…”
”Không cần lo, ông ấy còn bị giam sẽ không thể làm hại đến em.”
Cô gật đầu rồi liền trầm mặc.
Thấy cô thất thần anh vươn tay xoa đầu cô: ”Em đừng lo lắng có anh rồi.”
”Vâng.”, Diệp Chu Mãn ôm cánh tay Lữ Nguyệt nũng nịu: ”Em đói anh mau làm cá cho em ăn.”
***
Thẩm phán gõ ba tiếng phiền tòa liền kết thúc, mức án Diệp Long phải gánh là 20 năm tù.
Trước khi cảnh sát đưa đi, Diệp Long yếu ớt nhìn Diệp Chu Mãn: ”Xin lỗi.”
”Người ông xin lỗi chính là ông nội đã mất của tôi mới đúng.”
Ông cúi đầu, nhìn xung quanh: ”Phàm Nhân không đến sao?”, Nói xong ông cảm thấy nực cười, nó hận ông cũng phải.
Ra khỏi phiên tòa Diệp Chu Mãn ngửa đầu lên trời thở một hơi nhẹ nhõm.
Bỗng thấy bóng dáng nào đó cô gọi lại: ”Anh họ.”
Diệp Phàm Nhân dừng chân, gãi đầu xoay người đi đến: ”Em rể đâu mà lại để em đứng đây một mình.”
”Đã đi lấy xe.”
Thấy người trước mắt không nhìn cô, mắt cứ ngó trời ngó mây, thấy thế cô mới mở lời trước: ”Nếu đã đến tại sao không vào nhìn mặt ông ấy?”
Biết ngay em họ này của hắn vẫn không tha cho hắn được, Diệp Phàm Nhân hơi trầm mặc, lòng vô cùng quẫn bách, vừa rồi đứng chỉ thấy bóng lưng ông thật chất hắn cũng không muốn vào suy nghĩ cuối cùng vẫn phải quay đầu đi.
”Nếu đã không muốn nói thì đừng nói.”
Diệp Phàm Nhân cong môi cười, duỗi tay xoa đầu cô: ”Anh sắp về Anh rồi, khi nào cháu anh chào đời thì anh sẽ qua thăm, nhớ ăn uống đầy đủ đừng để xuống cân.”
Sao mà xuống cân được chứ, ngày ba bữa Lữ Nguyệt không cho cô thiếu, còn ăn vặt này nọ sắp thành heo mất rồi đây, Diệp Chu Mãn thấy cái tay xoa xoa đầu mình hơi không vui: ”Anh và Lữ Nguyêt rất giống, thường xuyên thích xoa đầu thế này, coi em là con nít?”
Thấy ai đó giận hắn bật cười: ”Rõ ràng vẫn là con nít mà.”
”Em rể đến rồi kìa.”
Diệp Chu Mãn nhìn qua sau đó mới quay đầu lại nói: ”Anh có lái xe đến không?”
”Có, thôi về đi cô nương nghỉ ngơi đừng để mình mệt.”
Cô nghe dặn xong ồ lên, thuận nói: ”Anh về bên kia nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức tránh tổn hại đến thân thể.”
”Anh biết rồi.”
Lữ Nguyệt đợi cô vào rồi đóng cửa xe lại, gật đầu với Diệp Phàm Nhân rồi mới lái xe đi.
”Có muốn ngủ một lát không?”
Cô nhìn anh lắc đầu: ”Không đâu, về nhà sẽ ngủ.”
Đến nhà Lữ Nguyệt mở cửa xe giúp cô xuống.
”Bế cái gì em tự đi được.”
Lữ Nguyệt nhéo cái chóp mũi cô: ”Bế em cũng không được, chuyện nhỏ nhặt như thế lại không cho anh làm, nha đầu này.”
Trong lúc hai người nói chuyện ở đâu có bóng người lao nhanh đến đẩy cả hai ra, Lữ Nguyệt bị loạng choạng bước chân quay lại thấy cô ngã ở dưới, mặt nhăn lại, anh hoảng hốt chạy đến chưa kịp chạm vào người cô lại bị kéo ra ăn một nắm đấm.
Lữ Nguyệt nhìn người đàn ông lạ mặt ánh mắt như muốn giết chết anh, nhìn thấy vợ mình nhăn mặt anh liền đánh trả lại.
”Lữ Nguyệt!”
Diệp Chu Mãn bị đẩy ra bụng truyền đến cảm giác đau rất khó chịu, cô mượn lực tay để đứng dậy nhưng vẫn không được.
”Mày chính là người trong bức tranh đó, dụ dỗ vợ tao để cô ấy ly hôn để đến bên cạnh mày!”
Lữ Nguyệt nghe không hiểu, trực tiếp nắm cổ áo người đàn ông vật xuống đất, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô.
”Em đau bụng.”
Nhìn cô khó khăn nói anh cũng quýnh quáng lên hết, vội vã ôm cô lên nhanh chóng lên xe lái đi, hiện tại anh sợ đến nỗi quên mất người đàn ông kia, đến nói chuyện với cô cũng chẳng dám.
Hay tin chồng cũ gây chuyện Lee rất nhanh đã đến bệnh viện đứng trước mặt người đàn ông.
”Xin lỗi chồng tôi…”
Ánh mắt Lữ Nguyệt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm người phụ nữ, cả quai hàm cũng cắn chặt, con ngươi đỏ ngầu như một lập tức giết chết người đối diện.
Phát hiện điểm này Lee sợ hãi lùi lại vài bước.
Thì ra là cô ta làm anh liên lụy vào chuyện này.
”Vợ với con tôi có chuyện gì thì cô chờ mà xem.”, Lữ Nguyệt nghiến răng không thôi, hai tay nắm chặt thành quyền, trong lòng vẫn còn bị kích động, cô bị gì anh phải làm sao.
Bác sĩ đi ra liền báo tin: ”Không sao, chỉ bị động mạnh đến thai, nên chú ý cẩn thận chuyện này đừng lơ là sảy ra chuyện đáng tiếc.”
Nghe xong Lữ Nguyệt mới dám buông lỏng tay, nhanh chân đi vào phòng, thấy cô nằm trên giường bệnh anh vội đến ôm chầm lấy cô.
Diệp Chu Mãn cũng bất ngờ, nhìn xuống cái đầu đang nằm ở ngực mình, rất nhanh đã hiểu ra chuyện gì vội vuốt tóc trấn an anh: ”Em không sao rồi, anh có bị gì không ngước mặt lên cho em xem cái nào.”
Dần dần Lữ Nguyệt mới đối diện mặt với cô, ngón tay chạm vào vết bầm trên gò má anh hơi nhíu mày: ”Có đau không?”
Lữ Nguyệt lắc đầu, hôn nhẹ môi cô: ”Vừa rồi anh muốn rớt tim ra ngoài.”, Đứa con hai người có mệnh hệ gì anh trách bản thân cả đời.
Cô cười: ”Không sao rồi mà, anh nhìn đi em cũng có bị thương gì đâu nào, vả lại vừa rồi đau bụng giờ thì không còn đau chút nào nữa.”
Anh thở hắt ra một hơi, đưa trán đặt lên trán cô, mắt nhắm lại để ổn định lại tâm trạng kích động vừa rồi của mình.
Diệp Chu Mãn hơi nghiêng đầu liền thấy người phụ nữ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào đây, cô khẽ đẩy ngực người bên trên: ”Lữ Nguyệt.”
”Đau sao?”, Anh vội đưa tay chạm nhẹ vào bụng cô lo lắng hỏi.
Cô vội lắc đầu, nhìn ra kia: ”Người phụ nữ thích anh trước đây đang đứng bên ngoài nhìn chúng ta.”
Nghe xong Lữ Nguyệt theo mắt cô nhìn ra.
Lee hơi ngại ngùng đi vào bên trong: ”Làm phiền hai người một lát.”
Sau kể lại toàn bộ mọi chuyện Lee cúi đầu xin lỗi: ”Xin lỗi hai người rất nhiều.”
Nghe xong chuyện ly hôn hai người Diệp Chu Mãn hơi thương cảm cho người phụ nữ này, không hề trách cứ chuyện vừa rồi: ”Không sao, tôi không để ý.”
Vì nguyên nhân người chồng quá ghen tuông nên không chịu nổi mới ly hôn, sau khi ly hôn người chồng phát hiện vợ hắn vẽ gương mặt xinh đẹp của người đàn ông khác, hắn nổi lên cơn ghen liền qua tận bên đây để tìm người. Lee nhận ra mình cũng có lỗi trong chuyện này, cô thật ra không nên tùy tiên phát họa hình ảnh của người khác và chưa có sự cho phép, quan trọng là người họ đã lập gia đình.
Nhưng chuyện này Diệp Chu Mãn không để trong lòng, nên cũng khuyên Lữ Nguyệt đừng kiện họ, Lữ Nguyệt lúc đầu không đồng ý nhưng thấy vợ lại năn nỉ mãi cuối cùng anh cũng bất lức đồng ý với cô.