Ánh Trăng Mang Tên Anh - Khắc Kinh - Chương 40: Trấn yểm
”…”
Thấy mọi người trong nhà ai cũng nhìn mình, Diệp Chu Mãn kinh ngạc liền sững sờ tại chỗ, tay còn chạm lên môi mình.
Nhìn biểu hiện ngại đỏ mặt của cô vợ nhà mình Lữ Nguyệt đứng bên cạnh môi hơi nhếch lên, phát hiện cô quay đầu qua nụ cười trên khóe môi nhanh chóng biến mất.
Anh liền nghiêm túc: ”Sưng á, đưa đây anh xem nào.”
Diệp Chu Mãn nhìn ngón tay thon dài đang duỗi đến cô trừng mắt ngửa đầu ra sau không cho anh chạm ngón tay vào môi mình.
Nghe tiếng ho nhẹ của ông Lữ truyền đến thì cô mới hoàn hồn quay đầu nhìn lại, không thèm để ý người sau lưng nhanh chóng đi đến.
”Sinh nhật vui vẻ nha Hoa Sen Trắng!”
Trong nhà đồng thanh cất tiếng chúc mừng cô dừng chân lại đưa ánh mắt xinh đẹp, con ngươi chứa đựng hàng ngàn vì sao lấp lánh nhìn từng người trong nhà, chỗ này chắc cũng rất tốn công làm, tất cả là vì cô, đây là lần đầu tiên cô được tổ chức sinh nhật đã vậy thành viên trong nhà quây quần đông đúc vui vẻ, cô xúc động đến đôi mắt cay cay, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc giọng hơi khàn nói.
”Cảm ơn mọi người.”
”Nhanh đến đây ước nguyện nào.”
Lữ Nguyệt đứng phía sau nhìn bóng lưng nhỏ đối diện nụ cười trên môi anh cũng xuất hiện dần dần càng lúc rộng ra, nhấc chân lại gần, từ phía sau đưa mặt sát lại gần đến khi môi gần dán lên vành tai nhỏ này anh mới dừng lại. Từ góc nghiêng mòn theo gò má trắng nõn được vài sợi tóc mỏng quét qua, thấy cô vẫn còn nhắm mắt môi cong lên độ vòng cung hoàn mỹ.
Đợi khi người mở mắt, giọng nói đè thấp nhanh chóng nói ra: ”Em ước gì thế tiểu Chu Chu?”
Lời nói nóng hổi quanh quẩn gần bên tai cô kinh ngạc nghiêng mình nhìn sang: ”Anh, anh đừng gần em làm gì thế?”
Ông Lữ hắng giọng: ”Anh tránh ra để con dâu tôi còn thổi nến.”
Nghe thế Lữ Nguyệt cũng không muốn chọc cô nữa hơi lùi người về sau, đôi môi yêu nghiệt giương lên.
Diệp Chu Mãn thu mắt lại nhìn chiếc bánh sinh nhật sau đó cúi người xuống thổi ngọn đèn cầy.
”Cái này… Tặng thím!”, Lan Nhiễm là người đầu tiên tranh giành tặng quà cũng làm cho nhà phải cười ầm lên.
Cô nhận lấy cong môi ngọt ngào: ”Cảm ơn Nhiễm Nhiễm. Mở ra xem được không?”
Lan Nhiễm giật nảy mình hấp tấp nói: ”Vẫn nên là thím xem riêng đi ạ.”
”À được.”
Cả nhà ai cũng tặng qua đến món quà của anh họ cũng được gửi đến, trong nhà duy nhất vẫn còn một người chưa tặng gì lời nói nãy giờ cũng chẳng hé ra, chỉ có ánh mắt nhìn người rất dịu nhàng, nụ cười cũng nhẹ rất chi là si mê, ông Lữ nhìn thế liền đánh gãy bầu không khí riêng của thằng con trai chết tiệt này.
”Đứng ngây ngốc làm gì? Quà đâu?”
Mọi người đang chia sẻ bánh kem với nhau nghe nói thế cũng ngước mắt nhìn, Diệp Chu Mãn đang cắt bánh cũng phải nâng mắt lên nhìn anh.
Sinh nhật vợ anh còn chưa lên tiếng ông thế mà là người đòi quà, Lữ Nguyệt a một tiếng, bật cười nhìn ông Lữ nửa thật nửa giả hơi vui đùa: ”Con chính là món quà dành riêng cho cô ấy… Món quà đặc biệt có một không hai này chỉ ban tặng một người duy nhất.”, Dứt lời anh còn lười nhác cười khàn.
”…”
Ông Lữ không khỏi nhăn mặt, liền xoay mặt đi không thèm tranh cãi tiếp.
”Aaa Sen Trắng anh cũng muốn ăn kem.”
Diệp Chu Mãn rút cái muỗng từ trong miệng Lan Nhiễm ra, lại khom người cắt một miếng bánh kem để vào dĩa rồi xoay người đưa đến trước mắt anh.
”Em làm gì thế?”, Lữ Nguyệt há miệng đợi chờ nhìn hành động này của cô, anh thẳng lưng khép hai cánh môi lại, lơ mắt nhìn đi chỗ khác.
Ánh mắt rõ ràng là lờ đi hướng khác nhưng vừa rồi Lan Nhiễm thấy ánh sáng nhỏ của đôi mắt đen sâu xa quét qua cô không đến hai giây, bất giác bánh kem ở trong miệng cô nghẹt lại không biết nên nuốt xuống hay là nhổ ra.
Cô đứng bất động nhìn cái biểu cảm kia của anh thật rất giống như lúc ở bàn ăn, cô không nhớ nhầm lúc gắp thức ăn cho Lan Nhiễm thì anh cũng đã bày ra bộ dạng giống bây giờ, ánh mắt lóe lên cô a thầm trong lòng một tiếng, rồi bật cười, một bên cầm dĩa bánh một bên kéo cánh tay người đàn ông đi lên lầu.
”Xin phép mọi người con cùng anh ấy lên phòng trước.”
Lên đến phòng cô dừng lại thả tay ra quay mặt lại ngẩng mắt nhìn anh, thì cũng phát hiện anh cũng đang nhìn cô chằm chằm không đến ba giây đối mắt với nhau liền nghiêng đầu nhìn sang khác.
Diệp Chu Mãn: ”…”
Lại giở cái thói này với cô!
Cô cong môi múc một ít kem đưa đến miệng anh: ”Không phải anh muốn ăn sao?”
Lớp kém dính lên môi anh liền né ra để cho lớp kem dính lên môi mình cũng chẳng có hành động gì tiếp theo, trong tầm mắt chỉ nhìn một chỗ ở ngoài cửa ban công.
Hết cách đành để dĩa kem lên bàn, hai tay vươn lên đặt trước ngực anh, chân kiễng lên ngửa cổ tiếp theo hé môi mút lớp kem đang dính trên môi anh, rất nhanh liền hạ chân xuống, cô cũng rất thản nhiên bẹp bẹp môi, nói: ”Không ăn thì em tự ăn vậy.”
Như bị khiêu khích bởi hành đồng vừa rồi Lữ Nguyệt lóe mắt nhìn gương mặt nhìn đẹp trước mặt, rồi dời đến đôi môi phấn nộ dưới hầu kết đàn ông không tự chủ lăn nhẹ, mắt lần nữa di chuyển lên cặp mắt phủ một tần sương trong trẻo, không nhìn được khàn giọng.
”Anh nói không ăn bao giờ?”
Nãy giờ mới thấy anh mở miệng Diệp Chu Mãn cong cong đuôi mắt, chi tiết trên gương mặt tỏ ra ngây thơ và vô tội: ”Vừa rồi em đút nhưng anh không ăn đó thôi?”
Lữ Nguyệt nhíu mi, hơi rũ mắt xuống: ”Có sao?”
”…”
Trắng trợn không chịu thừa nhận!
”Anh không thấy, vậy em đút một lần nữa được không?”
Diệp Chu Mãn không cưỡng lại được cái giọng nói trầm thấp gợi tình này của anh, dù không cần anh mở lời nhìn gương mắt thôi đã làm người ta rung động đến xao xuyến.
Nhìn sự chậm chạp đó của cô Lữ Nguyệt cầm lấy cổ tay nhỏ đưa đến miệng mình anh hé ra nhưng không ăn cố tình để cho dính kem tiếp đó nhanh chóng ôm gáy cô kéo lại môi áp lên, anh vươn lưỡi đẩy kem vào trong khoang miệng cô cùng nhau nếm mùi vị ngọt ngào của kem.
Diệp Chu Mãn cũng bất ngờ hành động này của anh, cô to mắt nhìn đôi mắt thâm thúy đang gần mình, người run nhẹ nhanh nhắm tịt mắt lại.
Người nào đó thấy biểu hiện bị dọa này của cô liền nhếch nhẹ môi.
Bỗng Lữ Nguyệt nhíu mày buông môi ra, sắc mặt anh hơi thay đổi.
”Anh sao vậy?”
”Đột nhiên anh đau đầu.”
Diệp Chu Mãn hoảng hốt: ”Đau ở đâu?”
Thấy anh chỉ cô liền nghĩ vết thương cũ của vụ tại nạn xe vừa rồi, cô kéo tay anh đi.
”Đi đâu thế?”
”Đến bệnh viện xem chắc chắn hơn em sợ vết thương anh…”, Cô chỉ nói đến đây liền dừng lại tay vẫn nắm tay anh không buông.
Lữ Nguyệt cũng không nói gì chỉ yên lặng để cô kéo tay mình đi.
Bác sĩ kiểm tra tổng thể thì đúng nhứ đoán là do di chứng sau vụ tai nạn, dù không nguy hiểm gì nhưng nó sẽ đau đầu thường xuyên làm việc hoặc suy nghĩ nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng đến.
”Từ nay công việc của anh nên chia một nửa cho em.”
Lữ Nguyệt a một cái cười cười nói: ”Sao được chứ, em là Chu Chu bảo bối của anh mà, ai nào nỡ để em gánh vác công việc, như vậy anh đau lòng chết mất.”
Cô dừng chân nhìn qua, bóp cái miệng này lại: ”Lại dùng lời nói ngọt ngào để thuyết phục em, như vậy càng không được.”
”Muốn anh hung dữ với em sao?”
”Anh dám?”
Anh cười khẽ: ”Không dám, không dám.”
Diệp Chu Mãn liếc anh, bỗng cảm thấy ai đó đang nhìn cô đưa mắt nhìn góc bên trái hành lang mày hơi nhíu lại.
Thấy cô nhìn chằm chằm ở đó anh hỏi: ”Sao vậy?”
Cô thu mắt nhìn anh lắc đầu: ”Về nhà thôi.”
Bóng dáng lén lút ở góc kia nhìn bóng lưng đó, hai tay siết chặt lại.
Diệp Chu Mãn.
Nhưng sau đó cũng nhanh chóng đi mất.
…
Diệp Phàm Nhân bị lôi ra hắn không ngừng vọng tiếng vào trong mắng chửi.
”Mày mau biến đi đừng đến ve vãn trước mặt tao sẽ bắt mày lại đến lúc đó đừng nói tại sao người ba này lại ác với mình.”
”Đúng là ông không biết quay đầu, ông không sợ chết sao!”
Diệp Long cười khẩy: ”Chết? Tao làm sao để mạng sống mình đi đến bước đường cùng.”
Hắn nhìn ba mình mạnh tay hất tên đang giữ mình, lòng bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng: ”Tôi nể tình ba con kêu ông quay đầu nhưng ông đã nói như thế thì từ nay tôi và ông không còn quan hệ gì hết, ông có chết tôi cũng không đến nhìn ông!”
”Được!”
Nghe từ xác định đó Diệp Phàm Nhân quay lưng đi khỏi nơi này đến cái quay đầu nhìn ông cũng không có.
Thấy bóng lưng đó ba giây Diệp Long cũng quay người đi vào nhà.
Diệp Phàm Nhân ôm cầm chai rượu không ngừng ngửa đầu uống ừng ực, hai bên gò má đã đỏ, ánh mắt mơ màng nhìn bóng người đang chạy đến, hắn nhe răng cười giơ tay lên vẫy.
“Em gái! Ở đây này!”
Nghe tiếng nhìn qua liền thấy, Diệp Chu Mãn thở nhẹ một hơi mệt nhọc, cô từ từ đi đến nhìn những chai rượu rỗng lăn trên bàn, đến dưới chân ghế cũng có vài chai.
Cô giương mắt không khỏi nhíu mày: “Một mình mà uống thành như vậy?”
“Haha… Vui là chính… Nào cùng anh uống đi… Ngon lắm đấy.”
Diệp Chu Mãn ngồi xuống, nhìn bộ dạng thê thảm này của anh họ mình cô hơi nhăn mặt: “Đừng uống nữa, theo em đi về.”
“Anh không về, anh muốn uống.”, Bỗng Diệp Phàm Nhân buông chai rượu xuống dùng hai tay che đôi mắt đỏ bừng của mình lại.
Không đến năm giây cô đã nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của người anh họ mình, thấy kinh ngạc hốt hoảng không thôi.
“Anh…”
“Mãn Mãn… Anh mất hết rồi… Người thân không còn nữa… Chỉ còn anh.”
Diệp Chu Mãn cố lắng nghe giọng nói đứt quãng đó, liền hiểu ra nguyên nhân, cô nghẹn họng không biết lên tiếng nói gì, với tay lấy chai rượu khui nắp ra.
“Em không phải là người thân anh sao?”
Diệp Phàm Nhân bỗng nhiên thả tay xuống ngẩng đầu lên, tiếng khóc chợt nghe câu nói đó liền ngừng lại: “Em…”
“Có chết em vẫn là người thân của anh.”
Cô rót ly rượu đưa lên, hất cằm: “Không muốn uống nữa sao?”
Hắn tỉnh táo lại gật đầu: “Uống!”
Sau khi họp xong Lữ Nguyệt mở điện thoại lên mới thấy tin nhắn cô gửi đến cách đây hai tiếng trước, anh liền ấn trực tiếp gọi.
“Haha… Nhìn xem buồn cười…”
Nghe giọng nam anh cau mày lại.
“Anh im lặng coi!”
Hình như cô gái nhỏ nhà anh say rồi.
“Sen Trắng.”
Diệp Chu Mãn lơ mơ nhìn điện thoại, cô cầm lên huơ huơ nó, chu môi mắng: “Là ai, tại sao lại trốn ở trong đây mà nói chuyện với tôi… Anh họ có ma!”
“…”
Diệp Phàm Nhân cười vô tri lấy điện thoại từ tay cô xem xét xong liền đứng lên bước chân loạng choạng đi đến thùng rác ven đường trước khi bỏ vào còn chỉ tay vào điện thoại.
Hắn hắng giọng: “Con ma này mày làm em gái tao sợ á… Được tao bỏ mày vào đây để cảm nhận được mùi thối là gì.”
Dứt lời “bịch” một tiếng, Diệp Phàm Nhân quay người lại: “Không sao… Anh đã trấn yểm nó rồi…”
Càng về sau Lữ Nguyệt nghe không rõ nữa.
“Anh trấn yểm rồi á?”
“Đúng đúng đúng.”
Diệp Chu Mãn cũng say không phân biệt thành dạng gì, cô bỏ rượu lâu giờ uống lại tửu lượng liền kém hẳn.
“Chủ quán cho thêm rượu!”
Ông chủ quán đi ra thấy hai người này nãy giờ ngồi uống rất lâu lại còn gọi rất nhiều rượu, hiện giờ lại gọi thêm nữa ông sợ họ quỵt nợ.
“Mấy người có tiền không đó?”
Diệp Phàm Nhân nghe xong liền a lên: “Ông khinh thường chúng tôi đấy sao?”
“Vậy tiền đâu?”
Cô nhăn mặt mò kiếm ví tiền sau đó banh ví ra lắc lắc tiền và thẻ để chúng rớt ra bàn, cô hốt sấp tiền lên đưa đến ông chủ quán làm bằng chứng.
“Nhìn xem đây là gì.”
Ông chủ quán thấy vậy mới yên tâm lên tiếng xin lỗi hai người rồi chạy vào lấy thêm rượu ra.
Diệp Chu Mãn đẩy ly ra: “Cái ly bé tí, chúng ta uống chai đi.”
“Được.”
Hai người lôi chai rượu ôm trên người cả người chao đảo câu vai như nhau nói chuyện như bạn tri kỷ lâu ngày không gặp.
“Lúc nhỏ mẹ anh mất, ông ấy rất thương anh quan tâm từng li từng tí anh cũng rất là thương ông ấy… Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không như vậy.”
Diệp Chu Mãn nấc lên mấy lần: “Bỏ qua không đáng nói đến.”, Cô vỗ tay vào ngực mình: “Em đây này, ba treo cổ tự sát, mẹ em.. Bà ấy ghét bỏ nữa… Cơm còn không cho ăn mà.. Thà cho chó chứ không cho em ăn.”
Cô méo mó gương mặt vừa nói vừa vỗ ngực giọng nghèn nghẹn như sắp khóc.
Diệp Phàm Nhân câu lấy vai cô, cầm chai rượu: “Ai cũng có hoàn cảnh đau buồn, thôi chúng ta không nhắc đến nữa, bỏ qua bỏ qua hết đi.”
Cô đồng ý nước mắt còn chưa chảy đã phải hít cái mũi lên, cụng chai với nhau, cả hai ngửa đầu uống.
Lữ Nguyệt nhìn theo vị trí trong điện thoại dừng lại quán nhậu ở ven đường hỏi xong mới biết người mới đi khỏi một lúc.
“Hai người họ đi hướng đó, nhìn thật sự rất say rồi.”
Lữ Nguyệt cảm ơn chủ quán sau đó đi theo hướng vừa chỉ.
Đi bộ một lúc anh mới dừng chân, nhìn hai bóng dáng đang ngồi ở ven đường, một người ôm cây, người kia ôm tay dựa người vào người nọ, sắc mặt anh trầm xuống.
Diệp Phàm Nhân còn đang ôm cánh tay bên cạnh miệng luyên thuyên không ngừng, bỗng nhiên có sức mạnh kinh ngạc hất hắn ra khỏi.
“Ơ… Em gái…”
Lữ Nguyệt đẩy tên đàn ông này ra khỏi vợ mình, sau đó nhìn cô gái ôm cây bên cạnh, hai gò má đỏ bừng dán chặt vào thân cây, môi hồng phấn nộ còn chu chu ra như lầm bầm gì đó, chợt đôi mắt mơ hồ nhìn qua, giương lên cả hai đối diện với nhau tiếp đó cô dùng tay đẩy chân anh ra.
“…”
“Làm gì thế? To gan lớn mật dám đánh anh trai tôi á… Liều mạng!!!”, Diệp Chu Mãn đột ngột bật dậy khí thế hùng hổ tay chân huơ huơ lung tung.
Lữ Nguyệt dùng tay chặn cái đầu nhỏ này lại, thấy cô huơ chân muốn đá anh nhưng do ngắn quá không chạm đến.
Diệp Phàm Nhân đang nằm lăn lộn ở đất nghe tiếng em gái mình hắn ngồi dậy tay chỉ chỉ cái người đàn ông kia, sau đó hét toáng lên: “Tên chó má kia! Thả em gái ông ra, ông đây liều chết với nhà ngươi!”
Lữ Nguyệt thấy người kia nhào đến liền dùng chân đạp ra.
“…”
“Lôi tên này về trước đi.”
Trợ lý nhanh chóng gật đầu kéo tên đang xỉn nằm dưới đất không nhúc nhích kia.
“Ơ… Ơ anh trai… Anh trai!!”
Lữ Nguyệt thấy cô muốn chạy theo anh nhanh tay nhấc bổng người lên.
Cô vùng vẫy kịch liệt vung tay vung chân: “Anh trai đừng bỏ em! Yêu quái bắt em… Cứu em anh trai…”
Anh càng nghe trán đầy vạch đen đem người nhốt vào trong xe.
“Còn la nữa anh đem em đi bán.”
Lập tức Diệp Chu Mãn ngậm miệng lại, con mắt bày ra sự đáng thương không ngừng liếc ngang liếc dọc, cái miệng đỏ lầu bầm.
Lữ Nguyệt chống khuỷu tay lên vô lăng xe, mắt không rời khỏi bóng nhìn nhỏ đang loay hoay anh cảm thấy trông buồn cười.
“Em uống say đến nỗi chồng mình còn nhận không ra.”
Cô a một tiếng kinh ngạc.