Anh Không Phải O! - Không Phải Em Cũng Muốn! - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng - Chương 50 - Chưa đủ mất mặt thì thử lại lần nữa đi.
- Home
- Anh Không Phải O! - Không Phải Em Cũng Muốn! - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
- Chương 50 - Chưa đủ mất mặt thì thử lại lần nữa đi.
Tuy vậy bốn ngày này cũng không có giống ba ngày trước. Mỗi lúc đêm khuya thanh vắng anh đều nhận được một cuộc điện thoại từ hắn, im lặng cùng anh vượt qua những ngày này. Tề Giản không nói hắn định làm gì, chỉ đơn giản là cùng anh trò chuyện, tựa như hai người đang yêu xa vậy.
Ngày thứ mười, bỗng nhiên Tề Giản nói với anh: “Cho dù có nghe được bất cứ tin tức gì anh cũng không được tin.”
Lúc đó anh nói được, anh chỉ tin lời hắn nói.
Đến lúc anh nhìn thấy Nhiếp Phí Nhi lần nữa kể từ ngày đó anh mới hiểu tại sao Tề Giản lại dặn anh trước như vậy.
Anh nhìn cô gái xinh đẹp biểu tình kiêu ngạo ở đối diện mà khuôn mặt chẳng có lấy một cái cảm xúc. Đối phương có lẽ bị thái độ của anh chọc giận nên liền cay nghiệt đay nghiến: “Anh vẫn còn mơ mộng cơ à. Quả là ngu xuẩn.”
“Anh cũng không nhìn xem lại mình, một Beta không có gia thế. Anh lấy cái gì mà đi tranh với tôi?”
Nhiếp Phí Nhi như thể mình thắng rồi, ngạo mạn không chịu nổi nhìn anh khiêu khích.
Thanh Đường lại nhìn cô ta như nhìn một thằng hề. Sau đó anh nói: “Ít ra thời điểm hắn chỉ còn lại bản năng hắn vẫn ghét bỏ cô quá thối.”
“Anh im miệng!”
Nhiếp Phí Nhi vừa nghe xong thì như bị đụng trúng chỗ đau mà gào rú lên.
Âm thanh của cô ta không ngoại lệ thu hút đám người xung quanh ngừng lại ngó nghiêng. Nhưng Thanh Đường vẫn còn chưa nói hết: “Cô còn cảm thấy chưa đủ mất mặt? Đợi hắn đến kỳ mẫn cảm cũng cự tuyệt cô bên ngoài, cô lại lấy cái gì để kiêu ngạo?”
“Anh còn dám nói! Nếu không phải lúc đó anh xen vào thì mọi chuyện đã xong rồi!”
Thanh Đường nhìn Nhiếp Phí Nhi hét lên như bị điên thì nở nụ cười trào phúng.
“Vậy sao? Vậy cô thử lần nữa đi.”
Nhiếp Phí Nhi sững người.
Nhưng Thanh Đường không có quan tâm, anh vẫn nói: “Thử chơi trò đó lần nữa đi. Dù sao Tề gia cũng coi trọng cô mà, có khi họ sẽ hỗ trợ cho cô đó. Đảm bảo lần này chẳng ai cản được cô nữa đâu. Tôi đợi cô.”
Nói xong anh chẳng màng nghe cô ta nói gì nữa mà quay đầu đi mất. Để lại Nhiếp Phí Nhi chết trân ở đó, có vẻ là bị những lời của anh nói tới sốc.
Có lẽ đi.
Làm sao cô ta sẽ nghĩ được anh lại dám mạo hiểm như vậy, thậm chí là tin tưởng mọi chuyện sẽ không theo ý cô ta.
Không, thật ra Thanh Đường chẳng tin gì cả.
Anh chỉ quan tâm hiện thực.
Nếu Tề Giản thật sự không vượt qua được cám dỗ của pheromone, con đường sau này họ cũng không cần đi cùng nữa. Rốt cuộc cái gọi là giới hạn cũng chỉ dày bằng một sợi tơ thôi. Cho dù họ yêu nhau cỡ nào thì chạm tới điểm mấu chốt đó, họ vẫn sẽ chọn con đường ít tổn thương nhất cho mình.
Cái tất cả mọi người coi trọng, đem nó ra làm tiền đề cho tất cả không phải là thứ bản năng đó sao?
Nếu nó không thể dùng nữa thì họ lấy cái gì để kiên trì?
Thanh Đường cảm thấy quãng thời gian sau đó lòng anh lặng như nước vậy. Tề Giản vì một lý do nào đó mà không gọi cho anh nữa, dù hắn vẫn có nhắn tin. Mỗi lần đều rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Nhanh thôi.
Giống như đó không phải chỉ nói cho mình anh mà còn là nói cho bản thân hắn nữa.
Mỗi lần anh cũng chỉ đáp lại một chữ: Được.
Nhưng anh chưa đợi được cái đám cưới mà Nhiếp Phí Nhi nói, lại đợi đến Lục Hạo Đình.
“Thanh Đường! Anh mau đi theo tôi!”
Lục Hạo Đình vừa tới liền kéo anh chạy đi.
“Anh đừng hỏi! Lên xe tôi nói cho anh nghe!”
Nhưng trước khi anh mở miệng đã liền nghe hắn nói như vậy. Anh cũng không hỏi nữa mà im lặng theo hắn đến cổng trường. Anh cảm thấy mình cũng chẳng nghĩ gì cả, anh chỉ biết có lẽ Lục Hạo Đình muốn dẫn anh đi gặp tên nhóc to xác kia của anh.
Thời điểm nghe Lục Hạo Đình nói nguyên nhân hắn đến tìm anh, Thanh Đường có một khắc im lặng không nói tiếng nào, làm Lục Hạo Đình không nhịn được quay đầu qua nhìn anh. Sau đó hắn nghe anh nói: “Bao lâu rồi?”
Lục Hạo Đình giật mình, nhưng liền nói: “Tôi không rõ lắm. Nhưng mẹ của cậu ta gọi cho tôi, cảm xúc lúc đó của bà rất hỏng bét. Tôi nghĩ bà đã bấm bụng lắm, lại không thể chờ được nữa nên mới tìm tôi.”
“Tôi không rõ tình huống thế nào lắm, nhưng cứ đi trước tính sau.”
Hắn lung tung rối loạn nói, sau đó chuyên tâm lái xe.
Thanh Đường cũng không nói nữa mà im lặng nhìn phía trước.
Từ trường đến Tề trạch không hề xa, chỉ chừng mười phút thôi nhưng không khí trên xe lại rất trầm lặng. Lúc gần đến Tề trạch điện thoại của Lục Hạo Đình liền vang lên nhưng hắn không bắt máy. Đợi họ lái vào cổng biệt thự nhìn thấy một người phụ nữ có tuổi đang đứng mong mỏi, trên tay còn cầm điện thoại thì họ liền hiểu rõ.
Mẹ Tề thấy hắn thì mừng rỡ chạy tới, dọa Lục Hạo Đình hết hồn phải ngừng xe lại.
“Bác gái, bác đừng gấp!”
Nhưng mẹ Tề không để ý hắn, chỉ chăm chăm nhìn vào Thanh Đường vừa bước xuống xe.
“Con là đứa nhỏ kia à…”
Bà ngập ngùng hỏi. Biểu tình lo lắng không giấu được.
“Chào bác.”
Thanh Đường không mặn không nhạt chào hỏi.
Mẹ Tề cũng không tránh anh lạnh nhạt, bởi vì hiện tại bà lo lắng cho đứa con trai của bà hơn. Cho nên bà liền kéo tay anh đi vào bên trong ngôi biệt thự.
Lục Hạo Đình vừa đuổi theo bên cạnh vừa hỏi: “Bác gái, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Mẹ Tề hơi ngừng lại một chút, sau đó bà gần như là rớt nước mắt vừa đau khổ kể lại mọi chuyện.
Thì ra sau cuộc nói chuyện với Thanh Đường ngày hôm đó ở sân trường Nhiếp Phí Nhi thật sự đã làm theo lời của anh, bởi vì bản tính kiêu ngạo của cô ta không chịu được thua thiệt như vậy. Cô ta không thể chấp nhận được mình thất bại, cho nên ở trước ngày cưới liền quyết định làm ra việc này. Cô ta nghĩ rằng cưới chỉ là một cái hình thức, nếu họ chính thức đánh dấu rồi thì mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông, còn hơn bất cứ cái lễ cưới nào. Ít nhất nếu như tất cả không theo ý cô ta thì họ cũng không cần phải mất mặt trước bàn dân thiên hạ nên ba Tề mới đồng ý cho cô ta làm như vậy.
Kết quả hiện thực lại đánh nát mặt Nhiếp Phí Nhi đến chẳng còn gì.
Lần này không có sự quấy rối của Thanh Đường, cũng chẳng có ai cản cô ta, thế nhưng Tề Giản giống như trải qua một lần chống đối với pheromone của cô ta rồi, vậy mà lần này lại phản ứng quyết liệt hơn. Hắn còn có sức lực, trực tiếp đem cô ta ném thẳng ra khỏi phòng, sau đó nhốt mình trong nhà vệ sinh không chịu ra.
Vốn dĩ như vậy rồi thì cũng thôi đi, nhưng không.