Ám Dục - Chương 43-44
“Không cần” Dung Ân không chút suy nghĩ, ngay lập tức từ chối.
“Cô thật háo sắc” , người đàn ông giọng nói dễ nghe mang theo sự cười nhạo, chân bước lên cầu thang, “Ở đó không chỉ có một phòng tắm, lên đây đi, bộ dáng cô như vậy làm sao gặp được ai”.
Nằm trong bồn tắm tròn, Dung Ân chà sát mạnh lên toàn thân để tẩy bỏ mùi khó chịu, nước cũng đã thay vài lần, trên người cuối cùng cũng mang theo chút hương thơm của sữa tắm, cửa đã khóa trái đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, ngay sau đó mở toang, người đàn ông nghênh ngang cầm quần áo đặt ở cửa, “Đây là cho cô”.
Dung Ân bàng hoàng, Nam Dạ Tước chỉ cười, ngay sau đó đóng cửa lại.
Cỡ quần áo vừa vặn, ngay cả số đo áo ngực cũng đúng, Dung Ân mặc xong, bước đi chân trần ra ngoài, bên trong phòng khách rộng lớn, trống không, ngay cả Nam Dạ Tước cũng không biết đã đi đâu.
Đi lên hành lang, tầng hai có rất nhiều phòng, toàn bộ đều được trang trí, bày biện xa hoa lộng lẫy, không khó nhìn ra con mắt thẩm mĩ của chủ nhân.
Phía trước, truyền đến tiếng nói chuyện láng máng, Dung Ân theo âm thanh vọng lại đi tới, chỉ thấy cửa thư phòng khép hờ, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy Nam Dạ Tước đang ngồi ở trước bàn làm việc.
“Tước thiếu, đây là thông tin của những nhà dưới….”
“Xử lí sạch sẽ rồi chứ?”
“Vẫn theo qui tắc cũ, không lưu lại nhân chứng sống…”
Dung Ân cả kinh, xoay người toan bước đi.
“Ai đó?” Sự thận trọng khiến người đàn ông vô cùng nhạy cảm, đã nhanh chóng ra mở cửa, Dung Ân bị một lực mạnh kéo vào phòng, chờ cô đứng vững, một vật lạnh toát cứng rắn đã kề sát trên đầu.
Nam Dạ Tước tốc độ hành động rất nhanh, đem đồ đạc để trước mặt cất vào trong ngăn kéo, nhưng, chính là vẫn thu trọn vào tầm mắt Dung Ân.
“Làm thế nào cô vào đây được?”
Bên tai, vang lên âm thanh tiếng kéo cò súng.
Dung Ân không nghĩ sẽ tự chính mình rơi vào hoàn cảnh này, ngày hôm nay, cô đã hai lần chạy đến ranh giới của tử thần, dường như đang nằm mơ, toàn thân cô mông lung mờ mịt, “Tôi không thấy anh nên đi tìm”.
“Tước thiếu?” Ý tứ của A Nguyên đã quá rõ ràng, chỉ chờ lệnh của Nam Dạ Tước.
Dung Ân toàn thân run rẩy, ánh mắt đối diện sự bén nhọn tối tăm của người đàn ông, “Không có anh, tôi không ngủ được một mình”.
Nam Dạ Tước mi tâm nhíu lại, đối với một câu nói này, dường như rất hứng thú, không ngờ lúc cô nói dối, mặt cũng không đỏ, “A Nguyên, cậu về trước đi”.
“Nhưng….” Tin tức trọng yếu như vậy, Nam Dạ Tước không nên đối với Dung Ân mất cảnh giác.
“Lúc đi nhớ cẩn thận, coi chừng có kẻ bám đuôi”.
“Vâng” A Nguyên cất thứ gì đó vào trong túi áo, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài.
“Một mình không ngủ được?” Nam Dạ Tước nằm thoải mái, lưng dựa vào ghế tựa, tay hướng về phía Dung Ân, vẫy vẫy, “Qua đây, tôi sẽ ngủ cùng cô”.
“Nam Dạ Tước” Dung Ân đứng yên tại chỗ, bởi vì thư phòng rộng lớn, lời nói rơi vào khoảng không trống rỗng cũng trở nên xa xăm vang vọng, “Rốt cuộc anh là ai?”.
Mười ngón tay người đàn ông đan chéo, khủy tay chống lên chỗ tay cầm của ghế, ánh mắt tựa như đang thưởng thức, thần sắc, cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối, mang theo ý cười, cô nhìn không thấy sự rạng ngời ở đáy mắt anh, “Cô yên tâm, tôi sẽ không ăn cô”.
Dung Ân xoay người, cô rốt cuộc chỉ là người bình thường, vừa rồi bị đe dọa bằng súng, hai chân sớm đã mềm nhũn vô lực, khi bước đến cửa, lại bị một cánh tay túm chặt lại, cô không chút nghĩ ngợi vung ra, chỉ nghe thấy tiếng kêu lên bất chợt của người đàn ông phía sau.
Chỗ bị thương đập vào cánh cửa, Nam Dạ Tước nắm chặt tay, vẻ mặt dường như có chút đau đớn.
“Anh không sao chứ?” Anh vươn tay lên, mu bàn tay đã sớm sưng phù, còn có máu tụ, trông vô cùng thê thảm. Dung Ân dừng bước, sắc mặt cũng mềm mỏng hơn, giọng nói áy náy, “Xin lỗi, tôi không cố ý”. Nam Dạ Tước đẩy bả vai cô bước ra ngoài, đi tới phòng ngủ tìm thuốc mỡ, động tác xoa bóp vụng về, Dung Ân đứng ở cửa, dưới ánh đèn màu cam bao trùm, chỉ nhìn thấy tấm lưng anh, không nhìn ra sắc mặt. Cô, dường như không còn phân biệt tốt xấu. Hai chân không nghe lời đi đến bên cạnh Nam Dạ Tước, lấy từ tay anh lọ thuốc mỡ, bóp ra một chút vào mu bàn tay rồi xoa nhẹ, đặt tay mình áp lên mu bàn tay Nam Dạ Tước, chậm rãi xoa bóp. Một tay cầm ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, người đàn ông cảm giác được sự dịu dàng, đầu ngón tay cong lên, vững vàng đem ngón tay cô nằm trọn trong lòng bàn tay mình. “Máu tụ nếu không tan, sẽ không ngừng gây đau buốt” Dung Ân động tác dịu dàng, ngón tay cái đặt trên vết thương của anh ấn mạnh rồi lại xoa nhẹ vân vê, cô biết rõ nhất định sẽ rất đau, nên cũng cẩn trọng chút một. Người đàn ông khuôn mặt nhăn nhó, mi tâm chau lại, cố gắng chịu đựng, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, trên người cô mang theo hương thơm nhàn nhạt thanh nhã, xâm nhập vào khoang mũi anh vô cùng dễ chịu, bộ quần áo ngủ màu kem mỏng manh, anh cảm giác được dục vọng của chính mình đã bắt đầu được khơi dậy. Hơi ngẩng đầu, ánh mắt cô tỉ mỉ quan sát bàn tay anh, hoàn toàn chăm chú, tuy rằng động tác không chuyên nghiệp nhưng lại vô cùng thu hút cùng dễ chịu. Sự điềm tĩnh như vậy, khiến Nam Dạ Tước bắt đầu khó khăn kiểm soát cơ thể, đầu ngón tay như có như không tiến vào lòng bàn tay Dung Ân, có phần tiếp xúc va chạm thoáng qua, so với làm tình còn kích động hơn. Tron.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tịnh, động tác Dung Ân cứng đờ, nhưng không dừng lại. “Cô không nghe điện thoại sao?” Dung Ân buông tay anh, “Mỗi ngày hãy ấn vào vết thương vài lần, cứ như vậy rất nhanh sẽ khỏi” Tiếng chuông điện thoại vừa dừng lại vang lên, dừng lại rồi tiếp tục vang lên, dường như không có ý ngừng lại, Dung Ân nhìn tên hiển thị trên màn hình, cũng không có biểu hiện khác thường, sau khi cân nhắc, nhấn nút nhận cuộc gọi, nghe máy. Giọng nói quen thuộc ấm áp truyền đến bên tai, “Ân Ân, em đang ở đâu?”
Dung Ân ánh mắt hướng về Nam Dạ Tước chuyển đi nơi khác,
“Em đang ở nhà”.
“Điện thoại anh hết pin, vừa rồi em gọi điện cho anh, có chuyện gì không?”
Dung Ân siết chặt điện thoại trong tay, cô và Diêm Việt bỏ lỡ một năm, ngay cả khi cô cần anh nhất, cũng bỏ lỡ, anh cũng không đề cập đến chuyện chiếc đĩa, hoàn toàn bình thản, dường như xem sự thương tổn đã từng phát sinh chưa từng có, Dung Ân thở nhẹ xả giận, trong lòng thế mà không thể thả lỏng, cô miễn cưỡng gượng cười “Không có chuyện gì, chỉ là em muốn gọi cho anh thôi”. Điện thoại bên kia rơi vào tĩnh lặng, qua hồi lâu, mới nghe thấy tiếng Diêm Việt vọng lại, “Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi, ngày mai gặp nhau sau”. Lại là sự trống trải, Dung Ân nuốt xuống cổ họng những lời toan nói ra, cắn môi, “Vâng, anh ngủ ngon”. Đầu dây bên kia đã không chờ được ngắt máy, Dung Ân ngơ ngẩn nhìn chính mình tự nói chuyện với màn hình điện thoại, ngón tay khẽ động, nhất thời cảm thấy toàn thân vô lực rã rời. Nam Dạ Tước nằm thẳng người trên giường lớn, một tay chống đầu, cổ áo tùy ý mở, để lộ thân thể tráng kiện bên trong, “Ân Ân, cô nói dối anh ta”.
“Tôi phải đi về rồi” Dung Ân tránh né trọng tâm câu chuyện, đi vào phòng tắm, lấy toàn bộ quần áo của mình,
“Dù sao, ngày hôm nay cũng cám ơn anh, bộ quần áo này, hôm khác tôi sẽ trả lại”. Nam Dạ Tước nhìn chăm chú bóng lưng cô, mãi cho đến khi cô đi xuống lầu, anh lúc này mới nhàn nhã bước xuống,
“Để tôi đưa cô về, e rằng bà ta vẫn đang ở đó”. Cô không thích anh, thế như ngày hôm nay, anh cũng không phải chỉ một lần giúp cô, có đôi khi cuộc sống cũng nực cười như vậy. Trên đường trở về, Dung Ân nghĩ đến nguyên do sự vội vã của Diêm Việt, có lẽ, anh có việc gấp cần xử lý, vừa mới tiếp quản tập đòan, chắc chắn công việc rất bề bộn. Đáp án, ngày hôm sau đã được công bố.
Tổng giám đốc tập đoàn Viễn Thiệp cùng ngôi sao điện ảnh Tư Mạn bí mật hẹn hò ở Cám Dỗ, cánh phòng viên đã phát hiện ra và hình ảnh của người đàn ông cũng được chụp lại, khuôn mặt mê hồn, người phụ nữ mái tóc uốn quăn xõa tung tùy ý khoát lên vai người đàn ông, môi hai người quấn quýt, ngay cả góc độ chụp cũng rất chuẩn xác, dáng điệu hôn môi của hai người rất ăn ý, tư thế như vậy, người ngoài rất ngưỡng mộ.
Chương 44: Hận ý
“Đẹp trai quá——–”
“Đây chẳng phải Tư Mạn sao, trước nay luôn không thấy có tai tiếng gì, hóa ra là vì Diêm Việt”.
Bên trong văn phòng, vĩnh viễn không thiếu những giây phút nhiều chuyện, Lý Hủy cầm lấy tờ báo đưa đến bên cạnh Dung Ân, “Thật không hiểu nổi mấy người này, cô ta không phải cùng tổng giám đốc….”
Người bên cạnh vội vàng đẩy ghế đứng dậy, Lý Hủy sửng sốt, chỉ kịp nhìn thấy Dung Ân đã đi rất xa.
Bên trong phòng nghỉ của Nghiêm Tước, Dung Ân tự pha cho mình một tách cà phê không đường, cô nhấp một ngụm, lại không hề cảm thấy đắng, có lẽ, vị giác đã không còn nhạy cảm, hoặc là, sự đắng nghẹn nào khác đã bao trùm sâu đậm hơn.
Một ngụm lại một ngụm, chỉ giống như đang uống nước lã.
Chuyện của giám đốc Lý không dễ dàng gì mới trôi qua, những tin tức đó, như là đã bốc hơi.
Một đợt sóng chưa dứt đã có một đợt sóng khác nổi lên.
Hóa ra, sự khiêu khích của Tư Mạn hôm đó không phải nhằm vào Nam Dạ Tước, mà là Diêm Việt.
Trái tim đau tựa như bị kim châm, lúc đó không cảm thấy, là vì không để tâm, cầm lấy tách cà phê trở lại văn phòng, cô đã ngay lập tức trông thấy Lý Hủy đang nhìn quanh quất ở cửa, “Ân Ân, cậu có điện thoại đấy, vừa rồi cậu đi đâu lâu thế?”
“Đột nhiên tớ cảm thấy hơi buồn ngủ, nên đi pha một tách cà phê thôi”. Dung Ân trở lại bàn làm việc, trên màn hình điện thoại, nhấp nháy hiện lên cái tên quen thuộc.
“Sao cậu không nghe máy?”
Cô để chế độ im lặng, rồi đem điện thoại cất vào túi xách, “Lý Hủy, bảng báo giá tớ muốn cùng cậu kiểm tra lại”.
Mãi cho đến khi tan ca, Dung Ân vẫn vùi đầu vào công việc, phòng làm việc cũng chỉ còn lại cô và Lý Hủy, sau khi hoàn thành mọi thứ, hai người mới cùng nhau ra về.
“Wow, trời bắt đầu lạnh rồi”. Tiết trời đổi khác, gió thu quạnh quẽ, đã thay bằng gió đông hanh khô, “Không biết khi nào mới có tuyết đây”.
“Chắc sẽ nhanh thôi”. Dung Ân ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, hai bàn tay lạnh cóng áp vào tai, bốn mùa đan xen luân chuyển, ai đó cũng không thể miễn cưỡng vương vấn luyến lưu mãi, cô đứng ở giữa quảng trường, sắc mặt vì lạnh mà bắt đầu ửng đỏ.
Một chiếc xe màu đen đỗ ở cách đó không xa, khí khái vững vàng, trầm ổn, người đàn ông mặc áo khoác gió màu kaki, vóc người hoàn mỹ, đứng tựa người vào thân xe, trông thấy Dung Ân, liền dập điếu thuốc trong tay, “Ân Ân”.
Lý Hủy choáng váng há hốc miệng, mặc dù sự hiếu kì đang rộ lên rộn rã, nhưng vẫn kiềm nén đứng ở đằng sau thận trọng, “Ân Ân, mình đi trước, ngày mai gặp”.
“Lý Hủy”, Dung Ân gọi cô, thậm chí kéo tay lại, “Chúng ta cùng về”.
Xem mọi chuyện trước mắt như không, Diêm Việt đứng nguyên tại chỗ, cô dường như đang muốn vạch rõ ranh giới cùng anh, một cánh tay ngay lập tức đã khóa trụ thắt lưng Dung Ân, “Ân Ân, hãy nghe anh giải thích”.
Cô không muốn ngay trước cửa công ty bị người khác trông thấy một màn này, vừa muốn giãy dụa, lại bị người đàn ông gắt gao ôm chặt trong lồng ngực, cánh tay mạnh mẽ ghìm toàn thân cô không cho phép động đậy, “Em đừng như vậy, lên xe trước đã”.
Diêm Việt động tác thân mật, cằm anh cọ sát nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cô, thanh âm của anh rất nhẹ., dường như đang vỗ về an ủi, Lý Hủy trừng lớn hai mắt, hoảng hốt nhìn chằm chằm hai người.
“Còn chuyện gì phải giải thích sao?”
Người đàn ông buông tay, mạnh mẽ kéo tay cô về cạnh xe, Lý Hủy lúc này mới phản rứng, đuổi theo, “Ân Ân…”.
“Xin lỗi, chúng tôi có chút chuyện”, Diêm Việt đẩy Dung Ân vào trong xe, bước đi sang cửa xe bên ghế lái, “Hôm khác chúng tôi mời cơm, xem như tạ lỗi”. Anh vừa nói chuyện, vừa bước lên xe, Dung Ân ngó đầu ra khỏi cửa sổ xe, thậm chí chưa kịp nói lời chào tạm biệt, xe đã phóng vụt đi.
“Đẹp trai quá”, Lý Hủy đứng ở vỉa hè, hai tay vỗ vỗ lên mặt, “Rất có phong cách…..”
Hệ thống sưởi trong xe khiến tay chân Dung Ân bớt đi phần nào rét buốt, nhưng bầu không khí dường như lại đóng băng đến đỉnh điểm, Diêm Việt lái xe đến một hoa viên vắng vẻ, bật lửa vụt sáng, không gian yên tịnh, màn đêm tựa như đang ngủ say.
“Ân Ân” Người đàn ông giọng nói khàn khàn, hôm qua có lẽ đã không ngủ đủ.
“Việt” Dung Ân tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ rồi rơi vào khuôn mặt Diêm Việt, “Tối hôm qua ở Cám Dỗ, là anh sao?”
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, đốm sáng từ đầu thuốc lá trong tay ẩn hiện, lúc sáng lúc tối, đúng như anh mong muốn, chuyện chơi đùa cùng Tư Mạn, chính là cố ý để cô biết được.
“Xin lỗi, anh vốn dĩ đến Cám Dỗ bàn chuyện làm ăn, hoạt động của công ty, Tư Mạn là người phát ngôn, anh lúc đó đã uống quá chén, cũng không biết tại sao lại bị chụp lại, sau khi tiệc kết thúc, tài xế đã đưa anh về nhà….”
Anh nhìn đôi mắt Dung Ân hạ xuống, chậm rãi nhả khói trong miệng, sự ôn hòa ấm áp trong mắt cũng dần tản đi, thay thế bằng sự u ám mờ mịt nguy hiểm, Dung Ân, em đau lòng chứ? Em sẽ cảm thông chứ? Em cho rằng, đã mất rồi sẽ dễ dàng tìm lại được sao? Anh sẽ khiến cô phải nếm trải, cái gì mới là đau đớn tột cùng, cái gì mới là đau đớn đến không thể khóc được!
Ngón tay buông lỏng, điếu thuốc theo đó bị ném ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông cúi người, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Anh hứa sẽ không có lần sau, hôm nay em hãy đến nhà anh được không, má Lưu một năm rồi không gặp em, mỗi khi anh về đều nói rất nhớ em”.
Anh không giải thích nhiều, sự tình rốt cuộc vẫn không rõ ràng, nhưng Dung Ân cũng không hỏi thêm, cũng không đem chuyện tối qua kể lại cho anh, hai người cứ như vậy giảng hòa, nhưng không biết vì sao trong lòng cô cơ hồ cảm thấy, hai người gần gũi nhưng trái tim đã không còn hòa cùng một nhịp?.
Diêm Việt lái xe đến nơi, đã lâu anh không về lại nhà, sau khi xe đã đỗ lại trong trang viên thân thuộc của nhà họ Diêm, sự lo lắng trong lòng Dung Ân cũng đã di tản đi nhiều, lúc này, hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp của cả hai, trái tim cô cũng vì thế mà được an ủi phần nào.
Diêm Việt đỗ xe xong liền nắm lấy tay cô, đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, Diêm Thủ vắt chân ngồi nhàn nhã, lật xem báo mới ra ngày hôm nay, má Lưu đang tất bật dọn dẹp, bỗng nhiên nhìn thấy hai người, “Ân Ân?”.
Dung Ân mỉm cười, ấm áp ôn hòa, “Má Lưu, bác Diêm”.
Diêm Thủ nghị mặt, tỏ vẻ không vui, ông buông tờ báo trong tay, tháo kính mắt rồi nhìn về phía Diêm Việt, “Là con đem cô ta về đây?”.
Anh dắt tay Dung Ân đi vào phòng khách, ánh mắt má Lưu lo lắng dõi theo, Dung Ân nhận thấy bầu không khí có chút bất thường, liền khẽ giật giật tay áo Diêm Việt. Người đàn ông không vì vậy mà dừng bước, trái lại kéo cô đi về phía ghế sô pha rồi xuống ngồi bên cạnh mình, “Cô ấy là người phụ nữ của con, tại sao con không được phép đưa cô ấy về nhà?”
Bầu không khí, một lần nữa lại trở nên căng thẳng, mẹ Lưu bất an nhìn Dung Ân, ánh mắt né tránh, dường như muốn nói điều gì lại thôi.
Quan hệ giữa Diêm Việt và Diêm Thủ Nghị luôn rất tốt, Diêm Việt luôn là niềm kiêu ngạo của ông, Dung Ân lo lắng quan sát sắc mặt hai người, trước đây, Diêm Thủ đối với cô chưa tới mức yêu mến hân hoan, nhưng cũng không lạnh lùng như lúc này.
Hơn nữa, trong lời nói dường như còn mang theo hận ý.
“Có chuyện gì cũng ăn cơm trước đã”. Má Lưu đã chuẩn bị xong bữa tối, bà nhìn Diêm Việt lớn lên, rất lâu mới có hôm anh qua nhà, hai cha con lúc này lại bất hòa.
Trên bàn ăn cơm, bầu không khí cũng không cải thiện là bao, Diêm Việt không ngừng gắp thức ăn vào bát Dung An, ai nấy cũng không nói năng câu nào. Dung Ân nhận thấy trước mặt có món trứng xào tôm mà Diêm Thủ Nghị thích nhất, liền múc một muỗng vào bát rồi đặt vào tay Diêm Việt, ra hiệu cho anh đưa lại cho ông.
“Tôi không ăn”, người đàn ông đã sớm phát giác, không chút kiêng nể thẳng thắn, “Tôi sợ rằng chết lúc nào cũng không hay”.
Lạnh nhạt như không, Dung Ân buông đũa, “Bác Diêm, cháu biết, có lẽ một năm qua cháu đã làm sai nhiều chuyện, nhưng lúc này Diêm Việt đã quay về, đã từng phải chịu đựng sự mất mát, cháu chỉ muốn có thể giữ chặt anh ấy bên cạnh một lần, cháu mong bác có thể hiểu và thông cảm cho tụi cháu”.
“Quay về? Giữ chặt?” Ngón tay đang cầm đũa của người đàn ông hơi run rẩy, khẩu khí nghiêm khắc cùng trách móc, “Việt, con muốn ba tức chết sao?”.
Diêm Việt xem bản thân như người ngoài cuộc, từ tốn ăn cơm, sắc mắt thờ ơ, một lời nói ra giống như châm ngòi cho bom nổ, “Con đã quyết định, con sẽ cùng Ân Ân đính hôn”.