Ác Thê Của Quốc Sư - Phong Vô Ảnh (full) - Chương 17: Nữ tử đáng ngờ
“Hắn là…” Phong Chi Danh ngập ngừng, không muốn nói ra mấy chữ “phu nhân nhà mình.”
Bắc Đường Du đành phải lên tiếng thay: “Ta họ Bắc Đường.”
“Bắc Đường công tử thật lạ mặt. Trước nay chưa từng thấy Bắc Đường công tử đến đây.”
Bắc Đường Du cười ngại: “Lần đầu đến.”
“Bọn ta tự lên lầu được, không cần tiếp đãi.” Phong Chi Danh lười nói tiếp nên đuổi khéo bà chủ Hàn đi.
Bà chủ Hàn vẫn một mực khách sáo: “Vậy hai vị gia cứ tự nhiên.” Rồi xoay người đi nơi khác mà không theo nữa.
Phong Chi Danh dẫn Bắc Đường Du vào phòng chữ Thiên. Y đã hẹn trước với Tiêu Trường Lân nhưng đến giờ này vẫn chưa thấy người.
Bắc Đường Du quan sát căn phòng có bình phong ngăn cách giữa bàn rượu và đài hát, như vậy phần nhiều chỉ nghe tiếng mà không thấy người, mặc dù trông có vẻ lễ nghĩa đàng hoàng nhưng nếu khách nhân có ý đồ với các cô nương thì một tấm bình phong há có thể ngăn họ lại?
“Quốc sư, ngài thật sự khiến ta lo lắng. Ngài nói diễn kịch không khó nhưng chỉ giới thiệu ta là gì của ngài cũng ngập ngừng cả buổi. May mà lúc nãy không có người quen của ngài ở đây, nếu không ta giành nói như thế sẽ nghĩ phu cương của quốc sư còn đâu?”
“Mơ ước của ta là ăn không ngồi rồi được thê tử nuôi, cho nên không cần phu cương.” Phong Chi Danh cãi cố cho bằng được nhưng lời này lại khiến Bắc Đường Du mở cờ trong bụng, tự chỉ vào bản thân.
“Vậy ta chính là nhân tuyển thích hợp.”
Phong Chi Danh cười khinh khỉnh: “Ngươi sao? Ngươi còn nghèo hơn cả ta.”
“…”
Đúng lúc này, Tiêu Trường Lân đến. Người gần vào đến cửa đã cất giọng sang sảng: “Hiền huynh biết tin gì chưa? Tên rùa bò kia về đến kinh thành sáng nay rồi?”
Nói xong, Tiêu Trường Lân nhìn thấy Bắc Đường Du cũng đến nên kinh ngạc: “Tẩu tẩu đến để thị sát sao?”
Bắc Đường Du đang định nói không phải vậy nhưng Phong Chi Danh lại cướp lời hỏi: “Sao ngươi biết hắn?”
Tiêu Trường Lân đáp tỉnh: “Đã từng gặp ở Thi Hương Xã hội rồi.”
“Vậy sao lần đầu gặp lại biết?”
Tiêu Trường Lân run run cười lớn: “À vì sao lại biết nhỉ? Ta cũng quên mất rồi.”
Phong Chi Danh tiếp tục chất vấn: “Đừng nói với ta là ngươi gặp hắn trong hôn lễ, khi đó hắn đang trùm khăn không ai có thể thấy mặt được. Ngươi muốn tự khai hay là ta ép ngươi khai?”
Tiêu Trường Lân bủn rủn xìu xuống: “Thôi được rồi. Thật ra ta nhìn thấy hình vẽ của tẩu tẩu trên thoại bản. Hiền huynh có lẽ không biết, để đáp ứng sự tò mò của thiên hạ về hôn lễ giữa hai người, có rất nhiều văn sĩ đã trổ tài tưởng tưởng của họ, mỗi người lại viết một kiểu. Cho nên bây giờ thoại bản của huynh và tẩu tẩu có mặt từ đầu đường đến cuối ngõ. Ta vì ham vui nên cũng mua một ít.”
Bắc Đường Du hiếu kỳ nói: “Ta cũng muốn đọc nữa.”
Tiêu Trường Lân hào hứng: “Vậy ta cho người đưa tới chỗ tẩu tẩu. Ta có rất nhiều, chất đầy ba kệ sách luôn, tẩu tẩu thích loại nào cũng có.”
Phong Chi Danh nổi điên hỏi: “Khi nãy ngươi nói chỉ mua một ít?”
Tiêu Trường Lân biết đã lỡ miệng nên lại câm như hến.
Bắc Đường Du cười háo hức: “Vậy ta đa tạ vương gia trước.”
Phong Chi Danh trừng mắt với Bắc Đường Du: “Ngươi dám xem?”
Bắc Đường Du bình tĩnh nhắc lại một câu nói vu vơ: “Thích náo thế nào thì náo, sẽ không quản tới!”
Phong Chi Danh nghẹn họng, không đôi co nữa mà lôi Tiêu Trường Lân đi sang căn phòng Phùng Mão từng chết và nghiêm túc nhập đề: “Trường Lân, ngươi ở đây nhớ lại một chút hôm Phùng Mão chết, nhất cử nhất động của hắn thế nào, kể lại cho ta nghe.”
“À…” Tiêu Trường Lân vừa nói vừa huơ tay múa chân diễn tả. “Là thế này, hôm đó ta đến phòng này liền dùng một chân đá cửa ra. Lúc ấy Phùng Mão ngồi ở bàn rượu phía bên phải, còn Tuệ Viên cô nương ở phía bên trái vừa gảy tì bà vừa hát. Ta nghe bà chủ Hàn nói lúc đầu Tuệ Viên cô nương đảm nhận việc hát, Tư Trân cô nương gảy tì bà nhưng lúc Phùng Mão nổi điên Tư Trân cô nương sợ quá chạy ra báo với bà ta. Tuệ Viên cô nương ngồi xe lăn không chạy kịp nên bị Phùng Mão khóa cửa bắt hát tiếp. Ta định đến nói lý lẽ với Phùng Mão thôi, không ngờ hắn như hóa rồ lao đến tấn công ta, còn làm ta bị thương ở tay, nhưng mà hắn cũng bị ta đá một cước văng ra xa rồi nằm bẹp ở đó luôn. Ta tưởng hắn trọng thương chưa dậy nổi, gọi mấy lần không nghe phản ứng, lúc đến gần kiểm tra thì đã không còn thở nữa rồi.”
“Vậy Tuệ Viên đâu?”
Tiêu Trường Lân lắc đầu: “Không để ý, có thể nhân lúc cửa mở đã ra ngoài rồi.”
Phong Chi Danh đi ra cửa gọi bà chủ Hàn đưa Tuệ Viên tới nhưng bà ta bảo từ sau hôm Phùng Mão chết, Tuệ Viên vì hoảng sợ quá độ đã xin nghỉ làm, đến nay chưa thấy quay lại.
Tiêu Trường Lân hỏi: “Hiền huynh nghi ngờ Tuệ Viên cô nương có vấn đề sao?”
Phong Chi Danh ngẫm lại nói: “Có một lần sau tiệc rượu của chúng ta, Tuệ Viên đã đến xin được nói chuyện riêng với ta.”
Tiêu Trường Lân châm lửa đốt nhà: “Ái chà…tẩu tẩu xem.”
Bắc Đường Du cười nhẹ, nhìn biểu cảm của Phong Chi Danh liền biết là không có chuyện gì mờ ám.
Phong Chi Danh vô thức nhìn Bắc Đường Du nói: “Không phải như các ngươi nghĩ. Cô ta muốn hỏi về một bí thuật tình cờ đọc được trong sách cổ gọi là Thất Tâm Chiêu Linh Trận. Loại bí thuật này nói rằng nếu thu thập được bảy trái tim ác nhân chưa bước qua hai mươi tuổi chôn ở bảy hướng xung quanh chân giường, sau đó cầm hung khí đã thấm qua máu bảy trái tim đó nằm ngủ bảy bảy bốn mươi chín ngày trên giường thì vào ngày thứ bốn mươi chín, tâm nguyện sẽ đạt thành. Lẽ ra ta đã sớm quên hẳn về chuyện này, chỉ nghĩ cô ấy hỏi vì hiếu kỳ mà thôi, nhưng gần đây đột nhiên nhớ lại, cảm thấy một cô nương bình thường vì sao phải hiếu kỳ về loại tà thuật ít người biết tới? Vậy nên ta khẳng định Tuệ Viên này không chỉ có vấn đề, mà còn cực kỳ nguy hiểm.”
Bắc Đường Du ngạc nhiên: “Vì sao chỉ là bảy hướng, chẳng phải có tới tám hướng hay sao?”
“Đây cũng chính là điều mà Tuệ Viên hỏi. Cô ta sợ rằng trên sách ghi nhầm con số. Đúng là có tám hướng, nhưng đã gọi là trận tức phải tồn tại điều kiêng kị. Giới tính và vai vế trong gia đình của người lập trận sẽ trực tiếp quyết định điều kiêng kị này. Nói đơn giản một chút thì thế này. Nếu đó là nam nhân đã lập gia đình và có con cái rồi thì tính là cương vị người cha, ứng với quẻ Càn, quẻ Càn chủ hướng Tây Bắc, vậy thì lúc chôn tim sẽ phải tránh hướng Tây Bắc ra. Nếu lỡ chôn nhầm vào hướng Tây Bắc thì trận bị hủy.”
“Đúng là kỳ công nha.” Tiêu Trường Lân trố mắt rút ra kết luận. “Vậy trước tiên báo với Lương tự khanh bắt Tuệ Viên về trước đã. Để một nhân vật nguy hiểm như vậy tự do đi lại trong thành thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có thêm nạn nhân.”
“Sẽ không có thêm nạn nhân nữa. Ngày nào Tiết tử còn ở trong tay ta thì ngày đó bí thuật kia không thể hoàn thành. Bất quá, còn rất nhiều điều ta vẫn chưa hiểu rõ. Mà khi nãy ngươi nói…Cố Thẩm Đề về rồi?” Phong Chi Danh hỏi.
Tiêu Trường Lân mất hẳn sức sống, rũ rượi đáp: “Phải. Hắn vừa về đã đến phủ ta làm ầm lên, vậy nên hiền huynh, ta có thể đến phủ ngươi ở tạm một thời gian không?”
“Sao ngươi không đến chỗ Nhan Dĩnh?”
“Hắn có sợ thập ca đâu. Hắn chỉ sợ đống cương thi trong phủ ngươi thôi.”
“…”
Tiêu Trường Lân nài nỉ: “Hiền huynh, ngươi biết ta chưa từng mở miệng cầu xin ngươi điều gì mà. Chuyện này thật sự nếu không đến vạn bất đắc dĩ thì ta sẽ không làm phiền ngươi đâu.”
“Được rồi, cùng về đi.” Phong Chi Danh chỉ đành đáp ứng.
Trước khi rời khỏi Túy Mãn Lâu, Phong Chi Danh nói chuyện riêng với bà chủ Hàn một lúc rồi cả ba cùng lên xe ngựa về phủ quốc sư. Vì có mặt Tiêu Trường Lân, Bắc Đường Du đương nhiên không thể ngồi ở ghế đối diện với Phong Chi Danh. Hắn đi sang phía Phong Chi Danh cùng ngồi xuống. Phong Chi Danh chỉ nhìn chứ không nói gì.
Tầm tối, Sài Thất về đến, khiêng một đống sách to đùng vào phòng Phong Chi Danh chất cao như cái gò.
“Quốc sư, toàn bộ những gì có liên quan đến Hồ Hiển mà Vô Nhai thư cục có đều ở đây nhưng số lượng không nhỏ, một mình ngài có đọc hết được không?”
“Cố gắng vậy.”
Sài Thất không nghe Phong Chi Danh căn dặn gì nữa nên chào Bắc Đường Du một cái rồi lui ra ngoài. Bắc Đường Du nhìn chồng sách, biết rằng đêm nay Phong Chi Danh có thể sẽ không ngủ nên cầm nến đi lại bàn sách châm thêm ít nến nữa, muốn cho y có đủ ánh sáng mà đọc.
Phong Chi Danh cầm sách nói: “Không cần thắp nữa, sáng quá ngươi sẽ không ngủ được.”
Phong Chi Danh cũng không muốn làm phiền Bắc Đường Du, chỉ tại phủ quốc sư không có thư phòng. Y không phải người coi trọng việc đọc sách viết chữ, cho nên chẳng cần đến thư phòng. Nếu y khiêng số sách này đến luyện dược đường thì lại khá bất tiện. Trong đó đồ đạc đã chất đầy bàn lắm rồi, làm gì còn chỗ trống nào để chất sách nữa?
“Không sao. Ta có thể giúp quốc sư, hay là chúng ta mỗi người đọc một nửa?”
“Ngươi ngủ đi.”
Bắc Đường Du mỉm cười. Phong Chi Danh không từ chối thẳng thừng nghĩa là hắn có thể giúp. Hắn ôm một chồng sách mang lại bàn trà ngồi đọc, nhưng để cho chắc ăn vẫn phải hỏi trước Phong Chi Danh: “Quốc sư muốn biết gì về Hồ Hiển này?”
“Bí quyết luyện đao của ông ta. Ông ta thường dùng chất liệu gì, cách thức ra sao, có yêu cầu gì khác không? Dù là tin đồn vớ vẩn cũng được.”
Bắc Đường Du gật đầu. Phong Chi Danh nghĩ Bắc Đường Du chỉ đọc một lát sẽ bỏ cuộc, không ngờ lại chuyên tâm thức trắng cả đêm đọc cùng y. Bắc Đường Du cũng không phải loại người quen thức trắng, chỉ vì muốn kiếm thêm nhiều cảm tình từ Phong Chi Danh nên đành tự hành xác vậy.
Sau khi đọc hết, Bắc Đường Du dụi mắt nhìn sang chỗ Phong Chi Danh. Bộ dạng nghiêm chỉnh của y thì khỏi phải nói nữa rồi, chính là khiến cho người ta vừa yêu thích vừa sợ hãi. Yêu thích vì khuôn mặt kia thật đẹp, làm gì cũng thấy đẹp, còn sợ hãi vì ánh mắt toát ra hàn khí như muốn giết người đến nơi.
Trời sáng hẳn rồi. Ánh nắng nhẹ nhàng len từ cửa sổ rọi vào căn phòng thật ấm áp. Hay đúng hơn là, vì có Phong Chi Danh ở đây, Bắc Đường Du mới cao hứng nhìn mọi thứ đều thuận mắt.
Phong Chi Danh buông cuốn sách cuối cùng xuống nhìn sang Bắc Đường Du hỏi: “Có tìm được gì không?”
“Hồ Hiển này luyện đao tới điên, từng suýt giết người tế đao, nhưng may được thê tử ông ta cản kịp. Ông ta còn bị bắt ngồi tù mấy lần vì tội trộm xác lấy máu luyện đao nhưng suy cho cùng là tội nhẹ, lần nào cũng được thả rất sớm. Phía quốc sư thế nào?”
“Cũng có một tin hay ho. Các manh mối bắt đầu liên kết với nhau rồi.”
“Quốc sư, trận pháp mà hôm qua ngươi nói thật sự sẽ có tác dụng sao?”
“Đương nhiên chỉ là lời đồn thổi vớ vẩn, nếu thật sự có tác dụng thì đã có hàng ngàn hàng vạn người làm theo, khiến kinh thành này chìm trong biển máu rồi. Nguyện vọng đến từ con người phải do đích thân con người đi thực hiện, tin vào tà thuật sẽ không có kết cục tốt. Ta không nói toàn bộ trận pháp đều là vô ích, một vài trận thật sự có tác dụng nhất định. Tuy nhiên, nó không quá thần kỳ như người ta lầm tưởng, chỉ thu hút thêm chút vận khí cho người lập trận mà thôi, ví như mấy trận về tình duyên hay công danh.”
“Nghe quốc sư nói xong, ta liền nghĩ bản thân nên lập một trận. Quốc sư lập giùm ta được không?”
“Trận gì?”
Bắc Đường Du nháy mắt tinh nghịch: “Trận về tình duyên. Ta muốn thu hút một chút ánh mắt của ý trung nhân, đừng để y cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng với ta.”
“Lập không nổi. Ta đến Đại Lý Tự hỏi án tình một chút.” Phong Chi Danh rời bàn đi ra cửa, nửa chựng chợt khựng lại: “Ngươi nghỉ ngơi đi.” Nói xong lại đi luôn. Phong Chi Danh tự nhủ đây không phải tình ý gì cả, chỉ là phép lịch sự cơ bản cần có đối với người giúp y mà thôi.
Bắc Đường Du che miệng ngáp, duỗi thẳng hai tay nằm dài lên mặt bàn: “Đúng là có chút buồn ngủ rồi.”