Tóm tắt
Nhưng dù sóng có gào lên: “Ta sắp nhảy bổ vào ngươi!” thì chắc Tùng Quân cũng không thể nghe thấy. Chẳng hiểu anh ngủ quên từ lúc nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy, triều cường đã dâng lên gần tới chân. Tùng Quân thầm nghĩ, có lẽ anh nên cảm ơn con sóng đó mới phải. Không nhờ nó chắc giờ này anh đã xuống biển làm bạn với long vương rồi. Cả người ướt nhẹp, vị mặn của nước biển len vào trong lưỡi, không còn tâm trí ngắm cảnh hoàng hôn, Tùng Quân lẳng lặng đứng lên, rảo bước quay về nhà trọ, để lại sau lưng biển cả xanh biếc không ngừng gào thét thứ ngôn ngữ mà muôn đời anh không thể hiểu được.
Hiện thêm