Tóm tắt
Nam tử ngước mắt nhìn bên cạnh mình. Thanh niên mặc áo bào vàng nhạt đang nằm trên tháp mềm, mái tóc dài như lụa rối tung trước ngực, tư thái biếng nhác. Y nhìn cây trúc ngoài sân với khuôn mặt hững hờ như đang thưởng thức cái vẻ yếu đuối giãy giụa của nó, lại như hoàn toàn chẳng thấy được những chật vật ấy trong mắt mình. “Bệ hạ”. Nam tử cất lời, thanh niên vẫn hững hờ chẳng thèm liếc hắn ta lấy một lần. Trần Tử Diễm thoáng im lặng, giơ tay lấy một quả nho trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bỏ vào miệng y, lại nói: “Chậu trúc này quý lắm, giờ còn chưa lớn hẳn, nó mà chết thì đáng tiếc biết bao”.
Hiện thêm