Tóm tắt
Thế mà đối với Thuỳ Anh thì lại khác, cô nàng luôn cô đơn, lúc nào cũng tự cảm thấy lạc lõng giữa bao nhiêu những thứ xa hoa chất đầy trong nhung lụa. Cô luôn thèm khát, chỉ cần chút tình cảm gia đình đơn thuần giống như bao chúng bạn. Vậy mà mong mãi cũng có được đâu, điều mơ ước tưởng chừng nhỏ nhoi ấy nó chả khác chi như con người ta đang có ước muốn sở hữu một món quà xa xỉ, nhưng rồi theo năm tháng mà mãi vẫn không với được. Bố mẹ chưa từng quan tâm đến những cảm giác ấy của cô bao giờ, bọn họ suốt ngày bận rộn với công việc kiếm tiền không ngừng nghỉ. Họ bắt đầu đi làm từ lúc cô còn say giấc, rồi về tới nhà thì cũng là lúc đã quá nửa đêm. Tóm lại căn biệt thự xa hoa nơi cô đang ở, cũng chả khác chi như một cái nhà trọ, họ thích thì họ lui tới chứ chả buồn quan tâm gì tới cảm nhận của người khác nữa. Mỗi khi họ cảm thấy có chút cắn dứt lương tâm liền lại vứt ra cả một xấp tiền dày cộm, mặc định là để bù đắp cho cô con gái những phần thiếu hụt tình cảm. Sau cùng thì phó mặc rồi đẩy toàn bộ phần gánh nặng trách nhiệm ấy cho người khác, đó chính là bà vú già Thị Tẩm đã sống ở gia đình này và chăm sóc cho cô chủ nhỏ Thuỳ Anh ngay từ thủa nhỏ.