Tóm tắt
Bố tôi đã mất tích từ úc tôi còn nhỏ. Sau khi tôi vào tù, mẹ cũng mất do bệnh. Trước khi chết, bà ấy còn liên tục nhắc tên bố. Nếu bố tôi còn ở đây, chắc chắn không ai dám bắt nạt mẹ con tôi, thậm chí đám côn đồ của khắp cái huyện này sẽ phải quỳ gối trước mặt chúng tôi nữa kìa.
Tôi chỉ nhớ mang mang về bố mình là ông ấy rất cao to, còn mặt mũi ra sao tôi cũng quên sạch bách rồi. Vì vậy tôi không quan tâm đến những gì mẹ nói, chỉ xem như đó là những lời nói mê sảng, rối loạn khi bà ấy đang bệnh nặng.
Tóm lại, gia đình này chỉ có mẹ goá con côi, sau đó cũng chẳng còn trọn vẹn, mà tôi cũng không lo lắng hay vướng bận gì sau đó nữa. Nhưng chỉ có duy nhất một cô bé khiến tôi nhớ đến thôi là đã vô cùng tiếc nuối.