Tóm tắt
Đọc truyện Nong Gia Tiểu Phúc Nữ Úc Vũ Chúc tiểu thuyết ngôn tình Giả Mẫn Bảo. Hài tử ở bên trong đang đọc “Thiên tự văn” theo lời của tiên sinh, Mãn Bảo quen thuộc lôi một tảng đá đặt phía dưới cửa sổ, sau đó giẫm trên tảng đá thăm dò vào bên trong, một đôi mắt lóe sáng như sao trời nhìn chằm chằm bên trong phòng. Ngồi ở cách đó không xa dưới cửa, Bạch Nhị Lang gật gù tâm đắc mới phát giác được ánh mắt của Mãn Bảo, liền vụng trộm xoay đầu lại hung hăng trừng nàng một chút. Mãn Bảo không cam lòng yếu thế trừng trở lại, còn làm mặt quỷ trêu đùa. Bạch Nhị Lang tức giận mở to hai mắt, lúc này tiên sinh vừa vặn đi qua, tay vỗ nhẹ một cái lên đầu của hắn, trách mắng: “Nghiêm túc đi.” Mãn Bảo nhìn thấy nhịn không được vui vẻ hẳn, cao hứng ghê gớm, lại bắt gặp ánh mắt của tiên sinh nhìn qua, nghịch ngợm chớp mắt với ông. Lão tiên sinh râu ria đã hoa râm nhịn không được lắc đầu thở dài, không có để ý nàng, tùy ý cho nàng ghé vào cửa sổ nghe bọn ông đọc sách. Tiên sinh: “Hôm nay chúng ta học tới đoạn cuối cùng của “Thiên tự văn”. Lông thi thục tư. Công tần nghiên cười. Niên thất mỗi thúc. Hi huy lãng diệu,…. Cô lậu quả văn.Ngu muội chờ tiếu. Vị ngữ trợ giả.Yên tai hồ dã.” Đám học trò đọc theo mỗi một câu, Mãn Bảo đứng bên ngoài cửa sổ cũng dùng giọng mới dứt sữa đọc theo, âm thanh có hơi lớn, học trò ở bên trong đều đã quen, gật gù đắc ý đọc theo tiên sinh. Mãn Bảo từ khi biết nói chuyện đã bắt đầu đọc lẻo theo “Thiên tự văn”, bài thơ này đã sớm học thuộc. Thấy tiên sinh đặt sách xuống để cho đám học trò nhỏ của mình đọc lặp đi lặp lại, còn ông thì dạo bước đến bên cạnh một hài tử hơi lớn dạy thứ khác cho bọn chúng, Mãn Bảo liền nhảy khỏi tảng đá, chạy đến chỗ của tiên sinh. Chờ đến khi tiên sinh tuyên bố tan học, dạo bước trở về chỗ ở sát vách, thấy Mãn Bảo dùng một cây chổi đã quét dọn xong ở cửa trước một lần, ngồi trên mặt đất sắp xếp lại những bài viết mà ông vứt bỏ. Thấy tiên sinh trở về, Mãn Bảo cao hứng đưa những bài viết đã sắp xếp gọn cho ông nhìn: “Tiên sinh, người nhìn này, mặt sau những tờ giấy này vẫn còn có thể sử dụng.” “Đây là những bài thơ mà ta viết dở, nếu con muốn thì cứ cầm về đi.” Mãn Bảo lắc đầu: “Mặt sau có thể lấy ra để luyện chữ, tiên sinh, người cứ dùng nó để luyện chữ, đợi khi nào mặt sau cũng viết đầy rồi thì con sẽ đem về.”