Tóm tắt
Nội dung truyện: Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nhưng mắt cô vẫn đỏ hoe, lòng không nỡ. Đứa bé sinh ra là sẽ bị mang đi ngay. Mang thai suốt mười tháng ròng, cô nhìn đứa bé nhỏ xíu trong bụng lớn lên từng ngày, dù đã cố gảng không vương vấn tình cảm gì với nó, nhưng giờ phút này lòng cô vẫn thấy quặn đau. Giang Tiêu Tiêu không giấu nổi vẻ căm ghét, nhưng cô vẫn nhanh chóng cầm tài liệu đi đến và nói: “Tôi in xong rồi đây” Nào ngờ cô vừa mới đến gần thì Nhan Dĩ Phi bỗng đánh rơi cốc cà phê trên tay xuống đất, giận dữ nói với cô: “Cô không có mắt à? Đi không biết nhìn đường à? Dọn dẹp sạch sẽ ngay cho tôi” Giang Tiêu Tiêu cau mày. Vừa rồi cô không hề chạm vào cô ta. Rõ ràng là muốn đổ lỗi sai lên đầu cô! “Tôi không đụng vào cô” Giang Tiêu Tiêu chỉ nói thế. Nhan Dĩ Phi nổi trận lôi đình, vốn dĩ cô ta cũng khá ưa nhìn, nhưng lúc này gương mặt nhăn nhó khiến cô ta trở nên chua ngoa cay nghiệt: “Giang Tiêu Tiêu, cô có định làm việc ở đây nữa hay không? Không muốn làm thì cút đi cho tôi! Chức vị cô đang ngồi có khối người muốn đấy” Giang Tiêu Tiêu cắn răng, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.