Tóm tắt
Trên mặt Quân Tường là sắc trắng bệnh tật, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại đầy kiêu ngạo và bá đạo, chiếc áo khoác dài trên người tung bay phần phật, miếng ngọc bội khắc hình rồng đeo trước ngực là huy hiệu chí tôn của Võ Quốc, khí thế toàn thân như nuốt chửng cả sơn hà. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào tờ quân lệnh trong tay, Quân Tường cười lạnh lùng: “Đúng là muốn đổ tội cho người khác thì không lo thiếu chứng cứ”. Ngước đầu lên, gương mặt Quân Tường vô cùng bình thản: “Không ngờ, đám gian thần đó vì muốn vu oan giá hoạ cho tôi, lại có thể nghĩ ra được cả mấy chục tội…” “Khụ khụ…”, Quân Tường ho mấy tiếng, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, dẫn quân bao nhiêu năm nay, không biết đã bao nhiêu lần Quân Tường bị thương nặng, mặc dù có vô số lần cướp lại được mạng sống từ trong tay Diêm vương nhưng cả người đầy vết thương cũ chồng chất, lâu ngày lại càng trở nặng.