Tóm tắt
Đều là cùng một loại người. Vừa chớp mắt một cái mà nước mắt đã rơi lã chã, lấy hết những đồ tốt, để lại mấy thứ vớ vẩn lại cho nàng, mà nàng còn phải giả vờ rộng lượng nói: “Các muội muội vui vẻ là tốt rồi.”
“Đại cô nương.” Thấy cô nương nhà mình còn ung dung, Xuân Quyên hờn dỗi gọi.
Nếu như nàng nghe ngóng chậm thêm chút nữa thôi, để nhị phòng tam phòng biết trước thì cô nương nhà mình lại chẳng còn gì mất.
“Đi đi.” Tiêu Ngọc Châu duỗi tay khẽ giương lên, mất tập trung: “Bị đánh thì đừng trách cô nương nhà em không đến, không cứu được em.”
Xuân Quyên cười hì hì, nhún người rồi xách váy chạy ra ngoài, lộ rõ dáng vẻ của một nha đầu.
Hiện thêm