Tóm tắt
Xuyên qua hàng ngàn thế giới để trở về bên người… Bạch Trần Tinh lơ lửng trong một không gian trống rỗng, vô định, bao trùm một màu đen tối, đáng sợ. Hắn lúc này chỉ còn là một linh hồn, hắn đã không còn cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào, phải hắn đã chết. Cái chết đó quá đỗi đau đớn, quá đỗi thống khổ. Hắn nhớ rõ như in, hắn như thế nào mà chết. Hắn vùng vẫy trong tuyệt vọng, không có ai, tới cứu hắn cả. Bạch Trần Tinh ánh mắt lại chẳng hề gợn sóng, hận sao?!! Hận những người đã đẩy hắn vào bước đường cùng, làm hắn xa lầy không lối thoát hay không?!! Hận sao?!! Hắn vì sao phải hận?!! Hận ai bây giờ?!! Còn không phải hắn ngu ngốc, hắn vô tri tin tưởng những người không nên đáng tin tưởng sao?!! Cái chết này, không phải là kết quả cuối cùng hắn nên nhận được sao?! A, chết cũng đã chết rồi. Hắn lại không thể sống lại, càng không thể nhìn thấy những khuôn mặt kia dành chiến thắng vì đã đánh bại hắn, một đời thông minh sáng suốt của hắn bị người người xoay như chóng chóng, bị cái gọi là anh em chí cốt bán đứng đến mất mạng. Đời này, hắn chẳng có gì để luyến tiếc. Có không nhỉ?!! Có thứ gì làm hắn lưu luyến hay không?!! Cha mẹ không, anh em không, người yêu càng không có. Một đời thật vô vị, thật thảm bại làm sao?!