Tóm tắt
Dường như mũi Tô Lật có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt hương gỗ của người đàn ông. Mùi hương theo mồ hôi chảy ngày ra càng đậm hơn như bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cô. Cô thở dốc, hôn lên nốt ruồi đỏ bên cạnh yết hầu người đàn ông, đang thấp giọng nói gì đó. Trong bóng tối, khuôn mặt của anh càng lúc càng gần, cùng với đó là tiếng thở dốc và hơi thở ấm nóng. Nhưng khi sắp nhìn rõ khuôn mặt ấy, Tô Lật đã tỉnh giấc. “Tôi…” Cô hít sâu một hơi, cố nuốt xuống tiếng chửi thề.
Hiện thêm