Tóm tắt
Tuy khúc nhạc “An nghỉ” của Cô Tô Lam thị, uyển chuyển ngân dài trong không trung, bụi trần đã sạch, cũng không thể nào xoa dịu linh hồn. Nhưng người trần mắt thịt, không thể nào nhớ được chuyện quá khứ, biết được tin tức này, nghe như tiếng sấm nổ vang, đều vui mừng khôn xiết, vỗ tay khoái trá. “Hay! Hay! Hay! Nghĩ Nguỵ Vô Tiện hắn năm đó vì che chở cho dư nghiệt của Ôn thị, giết hại bao nhiêu tu sĩ danh môn, sau đó đến ở trên Loạn Tán Cương Di Lăng, trong lúc đó làm thế nào lại phát minh ra các loại bùa chú tà thuật, gây hại nhân gian”. “Phải không? Sao ta nghe nói những chuyện gây hại quấy phá đó đều là người khác đổ lên đầu hắn?”
Hiện thêm